Chương 9: Kế hoạch đi học

“Tiểu Huyền, nghe nói gần đây em hơi buồn chán, muốn đến công ty làm cùng tôi không? Em có thể làm thư ký riêng cho tôi.” Mạc Không Sơn nhân lúc trước khi đi làm, ý muốn đưa Ôn Huyền cùng đi.

“...” Ôn Huyền quả thực muốn đi ra ngoài, nhưng thật sự cậu không muốn ra ngoài cùng Đại Oan Chủng Mạc Không Sơn, nếu cậu cùng ông ta đến công ty, ngày nào cũng ở cùng ông ta. Còn là thư ký riêng, nếu đột nhiên Đại Oan Chủng bộc phát thú tính, kéo cậu vào văn phòng làm một phát, cậu chạy đều chạy không thoát.

“Không Sơn…”

Não bộ của Ôn Huyền nhanh chóng quay cuồng, nghĩ xem mình nên tìm lý do gì để từ chối một cách hợp lý.

“Dì Ôn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên ở bàn ăn, thậm chí có chút đột ngột.

“Ừm…Gì, chắc lớn hơn Trần Linh một tuổi.” Ôn Huyền không biết trong lòng Mạc Trần Linh đang có chủ ý gì, do dự một chút, nhưng vẫn đáp lại. Ít ra thì dì Ôn cũng có vẻ tốt hơn mẹ nhỏ chết tiệt kia mấy phần, mặc dù nghe có vẻ không dễ chịu cho lắm.

Mạc Không Sơn ở một bên kinh ngạc, thật ra ông không nghĩ tới là Mạc Trần Linh sẽ thỏa hiệp, dù sao đối với chuyện ông tìm một người phụ nữ đều chán ghét đến cực điểm, huống chi là cưới một người phụ nữ khác. “Trần Linh…”

Không ngờ, khi Mạc Không Sơn vừa mở miệng, sắc mặt Mạc Trần Linh đã chìm xuống, từ chóp mũi phát ra một tiếng cười lạnh: “Ông đang gọi ai vậy? Mạc tổng, tôi và ông thân thiết lắm sao?”

“...” Cái thằng nhóc thối tha này! Mạc Không Sơn sờ sờ mũi, đơn giản lập tức im lặng, đầu óc cũng quên mất chuyện vừa rồi muốn đưa Ôn Huyền đến công ty.

Dì Ôn vừa xem một màn diễn kịch này, chợt cảm thấy có chút thoải mái thể xác lẫn tinh thần. Mỗi ngày có một vở kịch miễn phí để xem. Cậu đã đặt tên cho vở kịch này, tên là .

Mạc Trần Linh dường như đã chú ý đến vẻ mặt của Ôn Huyền, trong lòng rung động, tiếp tục chủ đề vừa rồi, “Vì dì Ôn cũng trạc tuổi tôi, tôi đoán bây giờ cũng đã đến giờ muốn đi học rồi. Mỗi ngày ở nhà cũng đủ thấy nhàm chán, nhà họ Mạc cũng không cần phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình.”

“Mày…” Mạc Không Sơn dừng lại một chút trong lòng có dự cảm không lành.

“Nếu vậy, dì Ôn có thể cùng tôi đi học, dì có thể học chung một lớp với tôi, cùng một chuyên ngành, cũng rất thuận tiện cho việc dì Ôn chăm sóc tôi.” Mạc Trần Linh nhẹ giọng nói, không có gánh nặng trong lòng.

“Không được!” Mạc Không Sơn là người đầu tiên bác bỏ, có lẽ cảm thấy như thế chưa đủ, còn nhấn mạnh thêm một câu, “Không thể!” Ông ta đường đường là chủ tịch của Mạc thị, vợ mới cưới cùng con trai của mình đi học cùng một lớp, đây là đang nói về điều gì!

“Mạc tổng, đây là ý gì? Cưới được nhưng lại xem thường?” Mạc Trần Linh hơi nhướng mắt, trong lời nói lơ đãng tiết lộ ra điều gì đó.

Mạc Không Sơn nghe vậy thì vẻ mặt hoảng hốt, sau đó quay sang Ôn Huyền nói: “Tiểu Huyền, tôi không phải có ý này, em cứ ở nhà hưởng phúc là được rồi, đi học chỉ thêm mệt …”

Lời nói đến đây, trong lòng Ôn Huyền đã có chủ ý. Cậu theo bản năng mà vuốt ve mái tóc dài của mình, khóe môi hồng nhạt hơi cong lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, “Không Sơn, em cảm thấy đề nghị này của Trần Linh cũng không tệ lắm, anh cảm thấy em có thể sao? ”

Giọng nói của Ôn Huyền không phải kiểu mềm mại, mà là một kiểu thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút khó phân biệt. Cậu biết mình đi theo con đường vắng lặng, nhưng lúc này lại cố ý mang theo một tia ý tứ làm nũng.

Quả nhiên, Mạc Không Sơn vừa nghe xong như mất hồn, chỉ biết gật đầu một cách ngây ngốc.

“Vậy thì cảm ơn Không Sơn, em sẽ theo Trần Linh làm thủ tục nhập học, anh đến công ty đi, trên đường chú ý an toàn.”

“Được, được …” Mạc Không Sơn bị dụ dỗ đến choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên Ôn Huyền nói chuyện với ông ta bằng thái như vậy, điều này có phải hay không nghĩa là cậu sẽ sớm bị ăn thịt.

Mà Ôn Huyền sau lưng ông ta đang nghĩ, sau khi đi học quả nhiên là lợi trong ngày, nhưng Mạc Không Sơn nhất định sẽ không để cho mình ở lại trường học...