Chương 10: Không được phép gọi tôi là mẹ nhỏ!

“Mẹ nhỏ đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, hơi nóng áp sát vào tai khiến Ôn Huyền tê dại cả người, hai chân vô thức mềm nhũn ra. Cậu kinh hãi tiến lên trước một bước, phòng bị nhìn về phía Mạc Trần Linh. “Cậu muốn làm gì?”

Mạc Trần Linh nhìn thấy ánh mắt phong bị của cậu, không nhịn được cười nói, “Mẹ nhỏ đây xem như là qua cầu rút ván? Không cảm ơn tôi đã giải cứu sao?” Tầm mắt vô tình di chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở cánh môi phấn nhạt. Người phụ nữ này dường như không bao giờ trang điểm, khuôn mặt vẫn luôn sạch sẽ.

“Cô không biết tô chút son à?”

“Hả?” Đề tài nhảy quá nhanh, Ôn Huyền không bắt kịp, nhất thời ngây người.

“Môi trắng như ma, ban ngày ban mặt cô muốn hù chết ai?” Mạc Trần Linh trong miệng có độc, Ôn Huyền thiếu chút nữa một hơi treo lên không, Tiểu Oan Chủng này!

Cậu đích thật là không trang điểm, nhưng không thể nói cậu thần sắc không tốt! Chẳng qua điều này cũng nhắc nhở Ôn Huyền, xem ra sau này phải bôi lên miệng một chút gì đó, dù sao thì ngoại trừ trời sinh tóc dài ra thì cậu cũng không có quá nhiều trang sức khác.

Biết được lỗi tiềm ẩn của mình, Ôn Huyền quyết định ra ngoài mua một ít mỹ phẩm trước.

Nhìn thấy Ôn Huyền không để ý đến mình, Mạc Trần Linh cũng không khó chịu, dường như sớm đã hiểu rõ tính tình của Ôn Huyền, chỉ ở phía sau hỏi một câu: “Cô định làm gì?”

“Liên quan gì đến cậu.” Tiểu Oan Chủng này nhiều lời nhảm nhí!

“Tôi muốn đi cùng cô.”

“Không được.”

“Mẹ nhỏ sao lại hung dữ như vậy?”

Phía sau dán lên một vật cứng ấm áp, thân thể Ôn Huyền cứng đờ. Cậu phảng phất còn có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp của Mạc Trần Linh, mấy ngày nay bộ dáng như vậy đã khắc sâu vào trong đầu cậu.

Chẳng qua, vành tai nổi lên một mảnh hồng hào. Mạc Trần Linh cúi đầu, một màn này vừa vặn đυ.ng vào bên trong đôi mắt hắn. Ma quỷ xui khiến hắn cúi người, cánh môi ấm áp chậm rãi dán lên vành tai đỏ bừng.

Vành tai truyền đến mềm mại làm cho dây đàn trong đầu Ôn Huyền gắt gao căng thẳng, trong nháy mắt nổ tung, thẳng ong ong vang lên. Đột nhiên, phía sau hai người truyền đến âm thanh của chị Lý, “Bà chủ nhỏ, cậu chủ, hai người đứng ở trên cầu thang làm gì?”

Ôn Huyền bị dọa, chân trượt xuống, thân thể ngửa ra sau. Theo đó cả người nằm ngửa vào trong ngực Mạc Trần Linh, xương bướm nhô ra gắt gao vùi vào trong l*иg ngực rắn chắc của Mạc Trần Linh. Bên hông cũng có thêm một cánh tay chỉ có lực, làm cho cậu không cách nào nhúc nhích.

Mạc Trần Linh phản ứng trước, quay đầu nhìn chị Lý liếc mắt một cái, trong thanh âm loáng thoáng lộ ra một tia rùng mình, “Không có gì, chỉ là dì Ôn bị vấp một chút.”

“Ồ ... Vậy à ... Bà chủ nhỏ, cậu chủ, hai người bận, tôi đi trước.” Chị Lý cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nói không ra chỗ nào không đúng, hơn nữa ánh mắt cậu chủ nhìn mình hình như có chút không thân thiện. Chị Lý cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể rời đi trước, hy vọng bà chủ nhỏ có Phật tổ phù hộ đi.

“Mạc Trần Linh rốt cuộc cậu muốn làm gì?!” Ôn Huyền đến bây giờ ngực vẫn còn đang đập “phanh phanh”, cảm giác như một giây sau trái tim sẽ nhảy ra ngoài. Ngay cả giọng điệu chất vấn Mạc Trần Linh cũng mang theo một chút thiếu tự tin, thế nhưng cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Bây giờ là ban ngày sẽ bị Tiểu Oan Chủng này tra tấn, buổi tối còn phải đối phó với Đại Oan Chủng kia.

“Mạc Trần Linh, tôi đã nói trước rồi, cậu đừng quá đáng, bây giờ tôi là vợ của cha cậu, là mẹ kế của cậu. Cậu, cậu không được phép …” Nói xong, Ôn Huyền cảm thấy có chút mệt mỏi, không được gì? Cậu nên tiếp tục nói gì?

“Không được phép gì?” Mạc Trần Linh vẫn làm giọng điệu không thèm để ý, thậm chí còn có chút sung sướиɠ. “Sao mẹ nhỏ không nói tiếp? Nói tiếp đi, không được cái gì? ”

“Không được gọi tôi là mẹ nhỏ!” Mẹ kiếp, Tiểu Oan Chủng này, mẹ nhỏ quỷ quái, cậu mới là mẹ nhỏ, cả nhà cậu đều là mẹ nhỏ!”

“Ha ha... …” Tiếng cười trầm thấp vang lên ở đầu cầu thang, chấn động đến trong lòng Ôn Huyền phát hoảng.

Mạc Trần Linh không níu giữ đề tài này không buông, ngược lại còn chủ động đổi đề tài, “Cô muốn ra ngoài sao? ”

Ôn Huyền ngập ngừng gật gật đầu.

“Tôi cũng muốn đi.”

“Cậu..."

“Không được sao?”