Chương 15: Đếm ngược thời khắc lật xe (1)

"Mẹ nhỏ, cô có thể nhanh lên chút không?" Mạc Trần Linh dựa người ở cửa, nheo mắt phượng nhìn Ôn Huyền đang quét vệ sinh, giọng điệu thản nhiên mang theo chút vui vẻ.

Ôn Huyền mệt không muốn nói chuyện, âm thầm trợn mắt, trực tiếp xem oan gia nhỏ ngoài cửa kia như không khí.

Từ sau ngày bị Mạc Trần Linh cưỡng hôn, Mạc Trần Linh cũng cùng Ôn Huyền vạch rõ.

"Ôn Huyền, từ hôm nay trở đi cô là người phụ nữ của tôi rồi."

"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Ôn Huyền, tôi không nói đùa đâu."

"Tôi kết hôn với bố cậu rồi."

"Mẹ nhỏ, sau này cô là người phụ nữ của tôi rồi."

...

Cho dù Ôn Huyền nói gì, Mạc Trần Linh vẫn quấn lấy cậu như một sợi gân vậy.

"Mẹ nhỏ, tôi khuyên mẹ nên chấp nhận số phận của mình, với lại tôi trẻ tuổi thể lực tốt, mẹ có thể hưởng thụ tốt hơn."

"Mạc Trần Linh, cậu bị điên à?"

"Mẹ nhỏ, chúng ta bây giờ coi như là sống chung, ngày mai khai giảng rồi, vệ sinh nhà cửa nhờ hết vào mẹ rồi." Mạc Trần Linh cúi người thơm trộm vào đôi môi hồng hào của Ôn Huyền một cái, lúc nói chuyện, trên mặt không có một chút áy náy.

Gây sự nhiều ngày như vậy, Mạc Trần Linh không hề thuê một thím giúp việc.

Ban đầu Ôn Huyền cho rằng hai người sẽ cùng nhau tham gia nhiệm vụ quét dọn, không ngờ rằng Mạc Trần Linh cứ luôn ở bên cạnh nhìn.

Ôn Huyền chắc chắn không cam lòng rồi, xoay người ném cái chổi cho Mạc Trần Linh, ánh mắt Mạc Trần Linh lóe lên, hắn nói: "Mẹ nhỏ, con không biết quét nhà."

"Thế cậu biết làm gì?"

"Chỉ cần là làm việc nhà tôi đều không biết làm."

"..."

Sợ Ôn Huyền không tin, Mạc Trần Linh còn đặc biệt phô bày một chút cái gì gọi là càng quét càng bẩn.

"Mời cậu mau cút ra ngoài, được không?" Ôn Huyền mất bình tĩnh, chuẩn bị làm cho Mạc Trần Linh bò.

Thật vất vả dọn dẹp một đêm, quét sạch sẽ bên trong nhà trọ. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Huyền phát hiện phòng khách bị làm bừa bộn như một ổ chó vậy.

Thế là cảnh tượng bên trên xuất hiện, Ôn Huyền trong phòng đổ mồ hôi hột, Mạc Trần Linh đứng ở cửa vai đeo ba lô của hai người, nói những lời châm chọc.

"Mẹ nhỏ..."

"Cậu có thể câm mồm không?"

"... Tôi muốn nói là, tiết học đầu tiên của chúng ta sắp bị muộn giờ rồi. Hay là buổi tối quay về rồi hãy dọn..." Mạc Trần Linh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hắn trái lại là đến muộn hay không thì không có sao cả, dù sao đi hay không đi cũng như nhau, nhưng mà hắn đoán Ôn Huyền muốn đi, dẫu sao...

"Cậu còn dám không ngại mà nói thế? Vì ai nên mới đến muộn?" Ôn Huyền có một thói quen là nếu như từ đầu đến cuối phòng đều bừa bộn, cậu có thể vờ như không thấy, nhưng mà chỉ cần là cậu tự mình dọn gọn gàng rồi, lại bị làm bừa bộn, cho dù cậu có phải bỏ hết việc khác, cũng phải dọn dẹp chỗ bừa bộn đấy thật gọn gàng.

"Lỗi của tôi, lỗi của tôi." Mạc Trần Linh tiến lên giành lấy cây lau nhà trong tay cậu, kéo cậu ra cửa. Ôn Huyền quay đầu nhìn phòng khách một cái, cảm giác hình như cũng không xê xích gì nhiều, đổi giày rồi cùng Mạc Trần Linh nhanh chóng đi đến trường học.

——❀•❀•❀——