Chương 5: Mượn bộ phận quan hệ công chúng

—— 6666, Cố tỷ uy vũ.

—— Tôi mẹ nó cười chết mất, tôi không phải là fan của ai cả, chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt, nhưng bây giờ lại bị Cố Tư Ngữ chọc cười.

—— Bảo vật, người thông minh đều thích giả heo ăn thịt hổ*, chưa bao giờ khoe khoang bản thân thông minh như thế nào.

*Giả heo ăn thịt hổ: đóng giả thành heo để dụ dỗ hổ tới, ý nói những người thông minh nhưng lại giả vờ ngu ngốc, không biết gì để lừa gạt người khác.

—— Bỗng nhiên get được Cố Tư Ngữ rồi, lúc trước khi cô ấy ngấm ngầm tỏ vẻ kỹ nữ, thật sự không có chút cảm giác gì, hiện tại quang minh chính đại làm kỹ nữ như vậy, đột nhiên tôi lại thấy thích!

—— Ô ô ô, đây chính là mị lực của tiểu tác tinh mới nổi trong giới giải trí hay sao? Tôi đang suy nghĩ xem có nên trực tiếp đáp trả một đồng nghiệp đáng ghét giống như vậy hay không.

Ninh Điềm Điềm giận đến mức thất kiếu bốc khói*, cô ta không thể nhịn được nữa trực tiếp nổi sung lên: “Ai nói cô có thể nổi hơn tôi?”

*Thất khiếu bốc khói: có nghĩa là giận sôi máu, tức sùi bọt mép (Được ví như đang cực kỳ tức giận.”

“Mọi người đều nói như vậy.”

“Mọi người là ai, cô gọi bọn họ đến trước mặt tôi này!”

“Tất nhiên có thể, nhưng cô có trả chi phí đi lại và tiền khách sạn cho bọn họ hay không? Nếu như cô trả thì tôi sẽ ngay lập tức gọi người tới!” Cố Tư Ngữ không chút sợ hãi, cô đáp trả lại từng câu mà cô ta nói.

Nói thật, cho đến hiện tại tình cảnh giằng co này kỳ thật đã không còn cái gì gọi là lý trí nữa rồi, nó đã hoàn toàn biến thành hiện trường của một vụ tranh cãi.

Không nói đến cái đạo lý gì, chỉ xem ai có thể đánh hạ được ai mà thôi.

Sự thật chứng minh, Cố Tư Ngữ rất mạnh trong phương diện diễn trà xanh, nói chuyện không có đạo lý cũng không ai có thể thắng được cô.

Mặc dù Ninh Điềm Điềm đã im lặng, nhưng cả người của cô ta đều đang phát run, ai cũng có thể nhìn ra cô ta đang ở giai đoạn trước khi bùng nổ.

“Điềm Điềm, bình tĩnh.” Người đại diện của Ninh Điềm Điềm mở miệng, thật sự không thể im lặng được nữa, người đại diện chỉ sợ cô ta không nhịn nổi, nhất thời xúc động mà làm ra mấy hành động không thể cứu vãn được.

Cục diện bây giờ đã rất bất lợi đối với Ninh Điềm Điềm, nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, chứ không phải là tức giận nhất thời.

“Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc hay sao?” Ninh Điềm Điềm cố gắng nặn ra một nụ cười, dò hỏi.

Người chủ trì nhìn kịch bản mới hỏi được một nửa, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tất nhiên là chưa rồi.

Cũng may đạo diễn cuối cùng cũng không giả ngu nữa, ông ta ra hiệu với người chủ trì.

“Nhanh lên, nói vài câu kết thúc là được.”

Mặc dù cô ta muốn ngay lập tức kết thúc, nhưng câu khẩu hiệu của các nhà đầu tư thì vẫn phải đọc, cho dù đang trong tình huống như vậy nhưng cũng không thể đắc tội với nhà đầu tư được.

Bốn vị khách mời lại một lần nữa ngồi về vị trí của mình, Cố Tư Ngữ nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía người chủ trì, cô giống như nhớ tới điều gì đó, ngay lập tức giơ hai tay lên lần lượt nắm thành vòng tròn, đặt ở trước mắt, tạo thành hình kính viễn vọng.

Bộ dạng kỳ quái này của cô trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn trường quay, ngay cả người chủ trì cũng nhịn không được mà nhìn qua.

“Tôi làm như vậy, vì tôi không muốn để ánh mắt của mình nhìn đi lung tung nữa, tránh cho không tập trung rồi để bản thân bị mắng. Ai, gần đây đã cõng trên lưng nhiều chuyện rắc rối rồi, thực sự không muốn cõng thêm nữa.” Cô vừa nói vừa bĩu môi, lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng bất mãn.

—— Đ** m*, cho dù trong cuộc sống tôi ghét nhất là người trưởng thành còn bĩu môi, có cảm giác như đang giả vờ đáng yêu vậy, nhưng không thể không nói, Cố Tư Ngữ thật sự rất hợp với kiểu này.

—— Người khác bĩu môi là giả bộ đáng yêu, còn cô bĩu môi thật sự đáng yêu, còn rất muốn nhất thân phương trạch*.

*Nhất thân phương trạch - 一親芳澤: được gần hơi thơm, nói được tiếp kiến một lần lấy làm thích thú lắm.

—— Son môi của Cố tỷ là màu gì vậy, thẳng nữ như tôi thật sự quan tâm.

—— Đây tuyệt đối là đang đá xéo Ninh Điềm Điềm ha ha ha.

—— Cười chết mất, gần đây Cố Tư Ngữ đi đâu tu luyện vậy, vừa trở về trực tiếp từ Trúc cơ phi thăng lên thành tiên, nhìn thì giống như đang làm bộ trà xanh nhưng mỗi một câu đều không phải vô nghĩa, dụng ý rất sâu nha.

Buổi phát sóng trực tiếp rốt cuộc cũng đi đến hồi kết, người chủ trì đọc xong câu khẩu hiệu cuối cùng cũng kết thúc: “Các vị khách mời còn muốn nói gì với mọi người không?”

Bây giờ sắc mặt của Ninh Điềm Điềm và Sầm Như Hải đang trầm như nước, bọn họ hoàn toàn không có tâm tình để mở miệng nói chuyện, ngược lại Cố Tư Ngữ rất tích cực mà quảng cáo.

“A, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi còn chưa kịp nói chuyện với người hâm mộ của mình mà đã sắp kết thúc rồi. Cuối cùng nói mấy câu vậy, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ‘Tình nhân matcha’, cũng hy vọng tất cả mọi người có thể tiếp tục chú ý đến tôi, mỗi tuần vào thời gian này có thể tới xem chương trình ‘tân binh mạnh nhất’ của chúng tôi. Tôi là Cố Tư Ngữ, gần đây thời tiết rất nóng, phải chú ý chống nắng nha ~ tạm biệt!”

Cô vừa nói vừa giơ tay lên, đặt ở trên môi của mình nhẹ nhàng ấn một cái, sau đó lại quay ra vẫy vẫy, trên đầu ngón tay còn dính một chút son môi.

Thật ra động tác hôn gió này, người bình thường làm có chút sến sẩm, cho dù là minh tinh cũng không ngoại lệ, nhưng Cố Tư Ngữ lại chiếm được tiện nghi, bởi vì đây là động tác kinh điển của nữ chính Ôn Trà trong “Tình nhân matcha”.

Khi nữ chính và nam chính lần đầu tiên bị ép buộc phải chia tay, bầu không khí vô cùng bi thương, rất nhiều khán giả xem xong đều la hét ầm ĩ nói muốn gửi dao cho biên kịch, nói vì sao những người có tình cảm lại không thể về bên nhau.

Lúc nam chính diễn phân cảnh này, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ ửng lên, nhìn vào khiến cho người khác cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng Ôn Trà lại ăn mặc và trang điểm cực kỳ xinh đẹp, trong buổi hẹn hò cuối cùng cô vẫn mang dáng vẻ của một tiểu tác tinh trà xanh xinh đẹp hoàn hảo từ sợi tóc đến ngón chân, thậm chí khi nói lời tạm biệt cùng với nam chính, cô đã nói: “Hãy để em hôn anh một lần cuối.”

Cô giơ tay lên làm một động tác hôn gió, đôi môi đỏ tươi cũng không dừng lại trên mặt anh, chỉ có thể lưu lại một dấu môi trên đầu ngón tay.

Đó là lời tạm biệt của bọn họ, nụ cười của cô vô cùng vui vẻ ngọt ngào, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, nhưng không phải vì vui mừng mà vì khóe mắt rưng rưng, ánh đèn chiếu vào làm cho ánh nước lấp lánh.

Trong nháy mắt khi cô quay đầu rời đi, những giọt nước mắt to tròn lăn xuống, rơi lên khăn quàng cổ của cô.

Diễn xuất của nguyên chủ thật sự không tồi, đoạn này xử lý tương đối sạch sẽ, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy kinh diễm không thôi.

Cũng chính vì vậy, đoạn phim này đã trở thành một trong những điểm sáng của bộ phim, xuất hiện trong các video clip, nhanh chóng được dân mạng lan truyền.

Không chỉ đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng vì phân cảnh này mà nguyện khom lưng.

Mà bây giờ Cố Tư Ngữ lại lấy ra đòn sát thủ trực tiếp vào cuối buổi phát sóng trực tiếp, hoàn toàn đã đánh bại các khách mời khác, ngay cả những người khıêυ khí©h cô trước đó cũng biến mất không thấy đâu, màn hình bị một loạt các bình luận “A a a” điên cuồng bao phủ, thật sự rất đáng sợ.

Buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng kết thúc, khi camera ngừng ghi hình hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Ninh Điềm Điềm ngay lập tức lia tới, nếu ánh mắt có thể hóa thành vật thật thì chỉ sợ Cố Tư Ngữ đã phải chuẩn bị vào ICU* rồi.

*ICU: phòng điều trị chăm sóc đặc biệt - Intensive Care Unit.

“Cố lão sư, cô thật sự biết cách gây chuyện, có qua mà không có lại thì cũng thật quá thất lễ, cô cứ đợi đó đi.”

Cố Tư Ngữ ngước mắt lên, cười hì hì nhìn cô ta: “Cô có biết vì sao khi hổ và chó giằng co, con hổ không hề lên tiếng, mà ngược lại con chó sủa rất dữ dội hay không? Bởi vì con chó sợ rồi, nó chỉ có thể sủa như vậy để có thêm can đảm, mà con hổ thì đã nắm được phần thắng trong tay.”

“Ninh lão sư, bộ dạng khi cô dọa người nhìn rất giống một con chó nha.”

Cô thật sự có bản lĩnh, có thể dùng âm thanh ngọt ngào để nói ra những lời thiếu đòn, trong lời nói tràn đầy ý tứ khıêυ khí©h.

Ninh Điềm Điềm tức chết ngay tại chỗ, sắc mặt tím tái, nếu không phải người đại diện kịp thời chạy tới đúng lúc đỡ lấy cô ta, nói không chừng cô ta đã trực tiếp bị tức đến ngất xỉu rồi.

***

“Cô điên rồi, điên rồi à? Bây giờ Ninh Điềm Điềm chính là tiểu hoa đán của công ty bọn họ, đang được nâng đỡ nhiệt tình, gần đây cô ta đã gia nhập vào một tổ chế tác lớn, cô làm như vậy công ty của cô ta nhất định sẽ điên cuồng mà nhắm vào cô, tại sao cô lại không nghe lời tôi nói chứ?”

“Gần đây phim của cô rất hot, nhưng chương trình này lại liên tục kéo chân sau của cô, trên mạng đang kêu gào ầm ĩ nói chỉ thích vai diễn chứ không thích người, cô đừng đưa dao cho cô ta nữa.”

Vừa trở lại phòng Chung Thành đã ngay lập tức thao thao bất tuyệt, có thể nghe ra được anh ta đang tận tình khuyên bảo.

Cố Tư Ngữ không kiềm chế được mà bật cười, thật là châm chọc biết bao.

Trước đây nguyên chủ luôn răm rắp nghe lời của Chung Thành, cho dù tính cách có chút nhút nhát, chỉ dám ở trong nhật ký mà biến mình trở thành công chúa một lần, nhưng chỉ cần người đại diện yêu cầu cô phải chăm chỉ làm việc, nguyên chủ liền sẽ liều mạng mà làm.

Chương trình bị mắng, Chung Thành tuyệt đối sẽ phải gánh lấy tai họa này, nhưng mà anh ta cũng không quan tâm, chỉ một lòng muốn bán nguyên chủ với cái giá tốt.

Mà bây giờ, khi biết được Cố Tư Ngữ đã tự mình leo lên được người của một kim chủ, sắp sửa cất cánh bay đi, trong nháy mắt anh ta lại bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch.

Thật lòng hay giả ý, so sánh trước sau có thể thấy được vô cùng rõ ràng.

“Ai mà không phải là tiểu công chúa được công ty yêu thương nâng đỡ? Chẳng lẽ người trong công ty chúng ta đều chết hết rồi hay sao? Cứ đứng nhìn tôi bị cô ta khi dễ như vậy à?”

Cô liên tiếp chất vấn ba câu, trực tiếp khiến cho Chung Thành sững sờ tại chỗ.

Ô này, trước đó có phải anh ta đã khen cô hơi quá, khiến cho Cố Tư Ngữ bắt đầu không phân biệt được hiện thực rồi hay không.

“Nếu cô tiếp tục gia hạn hợp đồng thì còn có khả năng, nhưng nếu như cô cứ chậm chạp không ký, công ty sẽ không làm mấy việc mua bán lỗ vốn đâu.”

Cố Tư Ngữ khẽ bĩu môi: “Được rồi, tôi biết rồi. Thật đen đủi, đi theo một công ty không bỏ công sức chỉ biết chiếm tiện nghi, chuyện này còn phải để tự mình giải quyết.”

Chung Thành còn muốn nói cái gì đó, nhưng Cố Tư Ngữ đã trực tiếp đuổi anh ta đi.

Người đại diện này thật sự quá có lỗi với cái tên của anh ta, không chỉ không chân thành mà còn vô cùng gian xảo, đối xử với nguyên chủ tệ như vậy, Cố Tư Ngữ không có khả năng tiếp tục sử dụng anh ta.

Cố Tư Ngữ đi tắm, sau khi đắp mặt nạ cô lại thoải mái mà tựa vào đầu giường, lúc này cô mới lôi điện thoại ra chuẩn bị giải quyết hậu quả.

Ngón tay của cô lướt như bay trên màn hình điện thoại, rất nhanh đã gõ ra một đoạn tin nhắn với những từ ngữ được chọn lọc thỏa đáng, gửi đi cho kim chủ chống đỡ cô.

—— Giang tiên sinh, ban đêm mà lại quấy rầy ngài, thật sự xin lỗi, không biết gần đây ngài có nhiệm vụ nào giao cho tôi hay không? Người ta thường nói rằng một ngày không gặp như cách ba thu, bây giờ tôi đã mãn nguyện, rất mong chờ ngài giao nhiệm vụ mới cho tôi.

Cố Tư Ngữ nhìn mấy dòng chữ có phần giả tạo này, cô không khỏi thở dài.

Dùng tin nhắn để gửi đi mấy lời thăm hỏi này, quả nhiên hiệu quả giảm đi rất nhiều, nếu là mặt đối mặt, cô cũng không cần cung kính như vậy, ngược lại có thể vừa nói đùa, vừa đưa ra yêu cầu của mình.

Nhưng khi gửi tin nhắn cô cũng không dám đùa giỡn nữa, Giang Văn Diệp có thể nhìn trúng cô làm bạn đối tác, để cô tới làm vợ của anh, giữa hai người hiển nhiên cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, lỡ như để anh hiểu lầm cô muốn quyến rũ anh thì không tốt lắm.

Dù sao thì hai người đã quen gửi tin nhắn cho nhau, nhưng chỉ cần một bên có tâm tư mập mờ gì thì tuyệt đối không thể thoát khỏi ánh mắt của bên kia.

Nửa tiếng sau, đối phương trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Công việc vừa kết thúc, bây giờ mới thấy tin nhắn. Vấn đề giải quyết hợp đồng của cô đang được đàm phán, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng ba ngày có thể hoàn thành tất cả các thủ tục. Về phần đoàn đội của cô hiện tại, muốn giữ lại ai đều do cô quyết định.”

Giọng nói của người đàn ông thong thả ung dung, không có bất kỳ sự mệt mỏi nào phát ra.

Nhưng thái độ của anh lại khiến cho Cố Tư Ngữ thụ sủng nhược kinh*, vị Giang tiên sinh này quả nhiên được giáo dục rất tốt.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Câu nói đầu tiên chính là đang giải thích với cô, vì sao anh lại trả lời điện thoại muộn, ngay sau đó anh liền nói cho cô biết việc hủy hợp đồng đã sắp xử lý xong, hoàn toàn không cần cô mở miệng chủ động hỏi.

Hơn nữa anh chỉ nói kết quả, không hề đề cập đến quá trình trung gian.

Phải biết rằng Phong Đức Entertainment có một người quản lý như Chung Thành, sau khi biết Cố Tư Ngữ không gia hạn hợp đồng, ngay lập tức dẫn cô đi tham gia đủ loại tiệc rượu, chỉ muốn bán cô đi với giá cao, đủ để chứng minh văn hóa doanh nghiệp tệ đến mức nào.

Công ty quản lý này chính là kiểu thấy tiền liền sáng mắt, lòng tham không đáy, vẫn luôn muốn vắt kiệt tới giá trị cuối cùng của Cố Tư Ngữ, làm sao có thể dễ dàng để cô chạy như vậy, cho nên cuộc đàm phán hủy hợp đồng này nhất định vô cùng khó khăn, cãi vã không ngừng.

Mà Giang Văn Diệp có thể giải quyết trong vòng ba ngày, chứng minh anh nhất định đã bỏ cả vốn lẫn lãi, nhưng ở trước mặt của Cố Tư Ngữ anh lại không đề cập đến những chuyện này, cũng sẽ không nói ra mấy lời giả dối săn sóc không giống như những nhà tư bản máu lạnh kia.

Trong lòng của Cố Tư Ngữ nhịn không được mà than nhẹ, đối phương đã thành thật như vậy, làm cho cô cũng không tiện tiếp tục lừa gạt.

“Được, vậy tôi chờ đợi tin tốt của anh.”

Hai bên trầm mặc trong hai giây, vẫn là Giang Văn Diệp mở miệng trước: “Hạng mục lần trước, nếu như đã chọn xong, tôi sẽ để trợ lý liên hệ với cô. Nếu như cô có thêm yêu cầu gì khác thì cứ trực tiếp mở miệng là được.”

Anh vẫn hiểu lòng người như vậy, cuộc điện thoại này của Cố Tư Ngữ rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng cô giống như đang ngại mở lời, cho nên anh đã chủ động nhắc tới tất cả những gì anh có thể nghĩ đến.

“Tôi muốn mượn bộ phận quan hệ công chúng (PR) của Giang tiên sinh dùng một chút, coi như tôi tạm ứng tiền lương trước, trực tiếp trừ đi thù lao của nhiệm vụ tiếp theo. Không biết có được không?”

“Được, lát nữa trợ lý Tiểu Lưu của tôi sẽ liên lạc với cô.” Anh không có chút do dự nào, vẫn hào phóng như trước.

Cố Tư Ngữ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, cho dù biết anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào như cũ, chuyên tâm phô ra kỹ năng bán manh của bản thân.

“Giang tiên sinh thật sự man quá đi, tôi sẽ cầu phúc cho ngài mỗi ngày, chúc ngài luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, sự nghiệp hưng thịnh, tiền vào như nước.” Cô có một giọng nói rất hay, uyển chuyển dễ nghe.

Bởi vì lần trước giọng của cô bị Giang Văn Diệp nói quá sến, cô liền đặc biệt điều chỉnh cách nói làm cho giọng mình càng thêm thanh thúy hơn.

Kim chủ của bản thân có lương tâm như vậy, đáng để cô vì anh mà chuẩn bị một giọng nói độc quyền, nhất định phải hợp tác lâu dài.

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, không hề phát biểu ý kiến, hiển nhiên cảm thấy hài lòng, anh khách khí mà cảm ơn cô: “Mượn lời cát tường của cô.”

Cuộc trò chuyện kết thúc rất thuận lợi, Cố Tư Ngữ nhịn không được mà búng tay một cái.

Ai, tìm đúng người để giao dịch thật sự quá sảng khoái, nghĩ đến chuyện khi cô vừa mới xuyên tới, không hề có ký ức của nguyên chủ, đã gặp phải người đại diện rác rưởi cùng với công ty quản lý vô nhân đạo, quả thực vừa mở màn đã muốn tử vong, cô muốn treo cổ tại chỗ chết thêm một lần nữa, nói không chừng còn có thể xuyên về.

Không nghĩ tới tình thế xoay chuyển, cô có ánh mắt tinh tường, tìm cho mình một đối tác giao dịch tốt, ít nhất còn có thể cho bản thân một đường lui.