Chương 12: Chiếm tiện nghi

"Mấy ngày nay sắp xếp thời gian đi, tôi muốn đưa cô về nhà một chuyến. Không cần chuẩn bị trước, chỉ cần biết diễn xuất là được." Người đàn ông đưa ra yêu cầu.

Mí mắt Cố Tư Ngữ giật giật, quả nhiên nhiệm vụ mới đã đến.

"Được, vậy tôi lại hỏi thêm một câu, anh dẫn tôi về nhà là cần tôi thể hiện thái độ gì? Tôi có thể làm một cô con dâu dịu dàng, ngoan hiền, hay sở trường của tôi là ngọt ngào, đảm đang, hoặc ngự tỷ tôi cũng có thể làm được, ở phương diện này tôi vô cùng toàn năng, cho nên anh cứ yên tâm!". Cô ho nhẹ một tiếng, mỗi lần nói ra một kiểu cá tính, cô liền dùng giọng nói tương ứng, cứ như mang theo bên người một cái máy biến âm.

Hơn nữa mỗi một loại giọng nói đều vô cùng dễ nghe, sẽ không có vẻ đột ngột, *thiên biến vạn hóa, giống như mở một cửa hàng bạn gái độc quyền, bày ra các loại thực đơn, tùy anh lựa chọn.

*thiên biến vạn hóa - biến hoá đủ mọi cách, không biết đâu mà lường trước được

Giang Văn Diệp ngẩn ra, anh thật không nghĩ tới cô lại biết chơi thủ thuật như vậy.

"Đưa cô về nhà để nổi giận."

"Hả?" Cố Tư Ngữ chớp chớp mắt, lập tức phản ứng lại: "Loại nổi giận này tôi rất am hiểu, tôi cũng chán ngấy chuyện phải ra vẻ rồi, trực tiếp diễn ra dáng vẻ vốn có, bảo đảm anh sẽ vừa lòng."

"Được."

"Tùy thời đợi anh gọi tới, Thiên sứ tiên sinh ~"

Cuối cùng cuộc gọi đã bị cúp máy trong tiếng cười của cô.

Giang Văn Diệp tắt điện thoại di động, không hiểu sao lại nhớ tới lời Cố Tư Ngữ nói, anh lập tức muốn tìm gương soi xem một chút, gần đây bản thân có phải đã trở nên lương thiện hay không, thế nhưng lại có người khen anh giống như một thiên sứ.

Có điều xung quanh chỉ có đại dương mênh mông vô tận, dưới cái gió biển thổi qua, thỉnh thoảng dâng lên vô số âm thanh từ biển, tất cả đều làm cho du thuyền có vẻ nhỏ bé hơn.

Anh không khỏi cười khẽ, nghĩ thầm một chút, đối tác này ngược lại rất thú vị.

"Cậu làm gì ở đây? Còn mỉm cười trông đáng sợ như vậy, đây là đang một mình hồi tưởng lại thành quả thắng lợi của mình sao?"

Giang Văn Diệp quay đầu lại, liền thấy bạn tốt Hứa Nghị của mình đi đến, anh lắc lắc điếu thuốc trong tay: "Làm một điếu không?"

Hai người đàn ông mỗi người một điếu thuốc: "Tên ngốc Phong Nhị kia đắc tội với cậu chỗ nào mà cậu lại chơi anh ta như vây? Anh ta cùng anh trai của mình liều mạng nửa đời người mới kiếm được chút sản nghiệp này, ấy vậy mà đêm nay lại thua trắng toàn bộ trong tay cậu."

"Chắc do tôi bỗng dưng gặp chuyện bất bình đi?"

Hứa Nghị lập tức cười nhạo ra thành tiếng: "Nói cái quỷ gì đấy? Đừng chơi trò này trên du thuyền lúc nửa đêm chứ, thật quá dọa người."

"Có người nói tôi là thiên sứ."

"Cứt chó rơi từ trên trời xuống à?"

Giang Văn Diệp không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn về phía anh ta, cứ thế mà hai người đối diện nhìn nhau, Hứa Nghị nhìn ra vẻ nghiêm túc trên mặt anh, tươi cười trong nháy mắt liền cứng đờ.

"Cậu nghiêm túc à? Chính là kiểu thiên sứ vẫy vẫy hai đôi cánh trắng như tuyết á? Cậu và bọn họ có một chút liên quan nào à? Người nói vậy là người mù phải không? Hay là tiểu đệ mới thu nhận của cậu?"

"Cho dù cậu thật sự đối đãi ấm áp với người ta, thì chắc hẳn phải có ý đồ lớn hơn nữa, là tên xui xẻo mãn kiếp nào đυ.ng phải cậu thế? Có quan hệ gì với tên ngốc Phong Nhị kia thế?" Hứa Nghị đầu đầy nghi vấn.

Người đàn ông lắc tay, cũng không trả lời, chỉ là trên mặt nở lại một nụ cười.

Hứa Nghị đứng trước khuôn mặt đầy ý cười của anh, nhất thời rùng mình một cái: "Mẹ kiếp, đừng cười như vậy có được không? Tôi tưởng cậu đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó?"

"Đi thôi, đi vào."

Hai người vừa mới đi vào, liền nghe thấy một trận tiếng kêu gào mất lí trí, hiển nhiên là đến từ tên ngốc Phong Nhị đang thua đến đỏ mắt kia.

"Tiếp tục, tiếp tục, lại thêm một lần nữa. tôi cược hết vào rồi, các người không thể thắng tôi liền chạy, có phải đang lừa tôi hay không? Tôi phải báo cảnh sát!"

Những người khác đều đang khuyên nhủ, có điều càng khuyên thì lại càng bị mắng tàn nhẫn hơn.

Hứa Nghị nhịn không được thấp giọng chửi bới: "Tên ngốc Phong Nhị này, hào danh đúng là không phải nói suông, trò chơi cũng đã kết thúc, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại nữa."

"Anh Giang, anh Hứa, hai vị trở về là được, chúng ta tiếp tục, đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, Phong Nhị tôi cũng không phải người không chịu được sự thua cuộc."

Mục đích của Giang Văn Diệp đã đạt được, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta, anh nói thẳng: "Phong tổng ngay cả công ty cũng thua mất, anh vẫn nên để lại chút tiền dưỡng lão đi. Những người như chúng ta *ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng không đến mức đuổi cùng gϊếŧ tận đâu."

*ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy - 抬头不见低头见的: thường xuyên gặp mặt.

"Không, tôi còn có nhà cửa, còn có xe hơi, còn có cổ phiếu,...."

Hứa Nghị nghe anh ta nói nhăng nói cuội lộn xộn, không kiên nhẫn được mà nói: "Được rồi, đã hơn nửa đêm rồi, chút đồ này của anh cũng không đủ một ván, không bằng trở về ngủ, thân thể của mọi người hiện tại không thể so với thân thể của người trẻ đâu."

"Tôi còn rất nhiều người đẹp, tôi đã ký hợp đồng với rất nhiều ngôi sao, nam nữ đều có, vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi, tôi lấy bọn họ để đánh cược. Đúng rồi, nữ chính của bộ phim đang hot gần đây "Tình nhân Matcha" cũng ở trong tay tôi. Cô ấy bị không ít đại lão nhìn trúng, tôi cũng không nỡ cho, liền đánh cược cô ấy đi....." Đôi mắt Phong Nhị đỏ bừng, cả người giống như là uống quá liều, sắc mặt đỏ bừng, hưng phấn cực độ, hoàn toàn mất đi lý trí.

Hứa Nghị cười nhạo một tiếng: "Phong Nhị, anh thật sự hồ đồ rồi, công ty đều thua cả rồi, những nghệ sĩ dưới trướng sớm đã không thuộc về anh, còn cân nhắc cái gì mà nữ chính với tình nhân."

“Đến đây đi, tiếp tục.” Giang Văn Diệp trực tiếp cắt ngang lời của anh ấy, ngồi vào bàn bài.

“Thật sự muốn tiếp sao? Ba quả dưa hai quả táo của anh ta cậu cũng nhớ thương, không sợ người khác chê cười sao?”

“Cậu đây là xem thường Phong tổng à, như thế nào cũng phải làm cho anh ta tận hứng mới được.” Giang Văn Diệp giơ tay lên, ý bảo người chia bài.

“Được thôi.” Hứa Nghị nhún nhún vai, thờ ơ ngồi xuống chơi bài với anh, trong lòng biết anh đây là thật muốn đuổi cùng gϊếŧ tận.

Có điều chỉ mới có vài ván, Phong tổng đã đem tất cả có thể thua đều thua sạch, thậm chí ngay cả âu phục trên người cũng bị lột ra.

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Hứa Nghị nhìn Phong Nhị đang nằm sấp gào khóc trên bàn, Phong Nhị mấy năm nay dần dần mập ra, khí chất của một nên đàn ông trung niên tỏa ra nồng đậm, trên người đều là thịt mỡ trắng bóng, liếc mắt một cái cũng khiến người ta đau mắt.

“Tìm một chiếc thuyền nhỏ đưa anh ta lên bờ rồi gọi điện thoại đến Phong gia.” Giang Văn Diệp trực tiếp phân phó trợ lý.

“Phong Nhị ngốc như vậy sao lại đắc tội cậu rồi, anh ta quật phần mộ tổ tiên nhà cậu sao, mà lại khiến cho cậu ra tay ác như vậy?” Hứa Nghị khó hiểu.

Giang Văn Diệp nghiêng đầu, ném cho anh ta một ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu hẳn là nên hỏi có phải phần ngôi tổ tiên Phong gia bị người ta quật lên hay không mà mới có thể sinh ra loại con cháu bất hiếu đáng xấu hổ này!”

“Được rồi, Giang tiểu tam, lời này có phong thái của ông nội cậu nha.”

“Lăn!”

Sắc trời chỉ vừa mới sáng lên, một chiếc thuyền nhỏ dừng ở bên bờ, mấy nhân viên an ninh trực tiếp khiêng ra một người đàn ông từ bên trong đưa lên mặt đất, sau đó liền lái thuyền rời đi.

Người đàn ông này toàn thân trừ bỏ một cái qυầи ɭóŧ tứ giác, còn lại đều trơn bóng, nhìn từ xa giống như một con heo chật vật rơi xuống nước.

Ba phút sau, có một chiếc xe chạy tới, trực tiếp nâng người đi lần nữa, hết thảy đều có vẻ lặng yên không một tiếng động.

***

Biết được Phong Đức entertainment đã đổi chủ, Cố Tư Ngữ sảng khoái cả về thể xác lẫn tinh thần, đầu vừa chạm gối liền ngủ thϊếp đi, đáng thương cho những người vì cô mà thức trắng đêm.

Đoàn đội Ninh Điềm Điềm chiến đấu hăng hái đến bình minh, mắt đầy tơ máu đỏ, bọn họ sử dụng các loại thủ pháp tẩy trắng, trong đó có cả thủ pháp thẳng thắn.

Đáng tiếc cho dù cô ta có giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì có kết cục của các đoàn đội khác, chỉ cần đoàn đội của Ninh Điềm Điềm muốn xoay chuyển đoạn tình cảm này theo hướng đáng yêu một chút, liền có tài khoản blogger nhảy ra soi và nhanh chóng tiếp thị đồ đôi của hai người.

Trên thế giới này, tình yêu quả nhiên là không che giấu được, cho dù bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ cũng phải khắc chữ lên vòng tay tình nhân, đống đồ dùng tình nhân kia chắc chắn không chỉ có vậy.

Nhưng thật ra những món đồ này cũng có thể là vô tình có được, dù sao thì có rất nhiều thương hiệu vừa đến ngày lễ tết cũng sẽ gửi đồ cho nghệ sĩ hợp tác, vì vậy việc trùng đồ cũng là bình thường.

Thậm chí không phải cùng loại, chỉ là cùng thương hiệu mà thôi, cũng sẽ bị mọi người coi là hai người cùng nhau mua.

Càng có fans không nhịn được mà bỏ theo dõi, họ viết những dòng trạng thái chân thật biểu đạt sự thất vọng của chính mình, hơn nữa còn chỉ ra lúc trước có người hâm mộ tặng cho Ninh Điềm Điềm một túi máy ảnh, chỉ mấy ngày sau Sầm Như Hải liền đem theo nó ra sân bay, còn bị phóng viên chụp được.

Hơn nữa lúc đó Sầm Như Hải rời khỏi thành phố, Ninh Điềm Điềm liền quay phim ở đó, không ít người suy đoán là Sầm Như Hải đi thăm người quen, sau khi hai người triền miên trong khách sạn, ngay khi Sầm Như Hải ra sân bay, liền lấy túi của Ninh Điềm Điềm mang đi.

Lần phỏng đoán này đều có căn cứ khiến không ít người theo dõi dưa mới nhất còn chờ mong hơn so với truy kịch, cầm khư khư cái điện thoại, một giây cũng không rời mắt ra khỏi được.

Cùng với đồ dùng tình nhân bị lộ ra càng ngày càng nhiều, lực lượng quạt gió thêm củi cũng càng ngày càng lớn, không chỉ có thế lực blogger kia, còn có càng nhiều quần chúng gia nhập binh đoàn ăn dưa, cùng với anti fans của Ninh Điềm Điềm, thậm chí còn có người thoát fan quay đầu với cô ta.

Mắt thấy Ninh Điềm Điềm đã trở thành nhân vật chính bị mọi người chế giễu.

“Cố lão sư, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Cố Tư Ngữ vừa ra khỏi phòng đã bị Ninh Điềm Điềm chặn lại, hiển nhiên cô ta đã chờ lâu, nhưng ngay cả cửa cũng không dám gõ, sợ quấy rầy cô.

Ninh Điềm Điềm nhìn là biết đã bị công kích không hề nhẹ, mắt đầy quầng thâm, cho dù có đánh phấn nền cũng không che đi được, môi thì bong tróc nứt nẻ, không biết chuyên gia trang điểm của cô ta làm ăn thế nào, cũng có thể là vì để tỏ ra thảm thương nên mới bày ra bộ dạng này.

“Ai da, Ninh lão sư, thật sự không khéo. Hiện tại tôi không có thời gian. Tôi muốn đi xem các học viên tập luyện, nếu không thì đợi buổi tối nói sau nhé?” Cố Tư Ngữ thờ ơ mà phất phất tay.

“Tôi không chờ nổi đến buổi tối!” Ninh Điềm Điềm gấp gáp nói.

Cố Tư Ngữ lập tức ôm ngực lại, bộ dạng như vừa bị dọa: “Làm tôi giật cả mình. Cô chờ không được thì thôi không nói nữa, ai cần nói chuyện với cô! Hừ! Cô coi mình là ai chứ? Gấp gáp vội vàng kêu la như vậy, fans của cô còn nói cô là tiểu ngọt ngào, ngọt ở chỗ nào?”

“Tôi sai tôi sai rồi. Cố lão sư, cô đừng đi. Như vậy có được hay không, cô nói cho tôi biết đến tột cùng là cô nghĩ như thế nào, muốn bồi thường cái gì, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ tận lực hoàn thành.” Ninh Điềm Điềm ngăn cản cô, lập tức hạ thấp tư thái.

“Ừm, như vậy à?” Cố Tư Ngữ gảy gảy tóc mái, bộ dạng như đang tự hỏi bản thân: “Nhưng cô luôn mắng tôi mù mà, tôi không muốn cho cô cơ hội sửa chữa.”

“Là tôi mù, tôi mới là người mù, có mắt không biết thái sơn, không nhận ra cô là người giống như thiên tiên vậy.” Ninh Điềm Điềm trầm mặc vài giây, mới vô cùng nghẹn khuất nói.

Cô ta nhớ kỹ lời người đại diện nói, muốn dỗ dành Cố Tư Ngữ thì tốt nhất là phải tự diss bản thân, sau đó nâng Cố Tư Ngữ lên mấy tầng mây.

Ninh Điềm Điềm vẫn luôn cảm thấy không phải chỉ là diễn thôi sao, nữ chính tiểu bạch hoa phải chịu khổ, cô ta cũng không phải chưa từng diễn qua, trước tiên để cho nhân vật phản diện Cố Tư Ngữ khoe khoang trong chốc lát, nhưng sau khi nói ra những lời này, cô ta liền ủy khuất muốn khóc, hốc mắt đỏ ửng.

Dựa vào cái gì mà muốn cô ta phải cung phụng dưới chân thối của Cố Tư Ngữ chứ? Rõ ràng Cố Tư Ngữ bị công ty quản lý liên lụy, sắp biến thành một mặt hàng để bán đi, sau này tám chín phần mười là phải đi làm tiểu tam cho đàn ông lớn tuổi.

Mà cô ta lại có tương lai tươi đẹp, vậy mà bây giờ lại phải cúi đầu trước Cố Tư Ngữ, hoàn toàn biến thành bại tướng dưới tay cô.

“Haizz, Ninh lão sư, cô có biết bây giờ cô trông như thế nào không? Giống như một con gà trống bị đánh bại, thực sự rất thú vị.” Cố Tư Ngữ giơ tay che miệng, cười đến phúc hậu vô hại.

Cô cũng không phải là quân tử gì, không có chuyện sẽ lấy ân báo oán, thậm chí vào thời điểm đối phương sa sút, cô còn phải nhào tới giễu cợt vài câu.

“Cô!”

“Được rồi, tôi là người lương thiện mà, làm sao có thể nhẫn tâm để cô phải cầu xin mãi được, cũng không giống cái thứ xấu xa như cô chuyên bắt nạt người khác. Tôi đã nói thẳng, công khai xin lỗi tôi trên weibo, thừa nhận rằng tôi không nhìn lầm. Vẫn là câu nói kia, tôi mặc kệ cô dùng kế gì để công khai tình cảm, tóm lại chính là không thể lại nói mắt tôi mù.” Cố Tư Ngữ quơ quơ tay.

“Tôi ở đây xin lỗi cô, được không?”

“Không được.”

“Miệng đời trên weibo rất phức tạp, chỉ sợ sẽ bị lan truyền thành nhiều lời khó nghe.”

“Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Tôi biết trong lòng cô cảm thấy may mắn khi tài khoản weibo đó đã bị xóa, *vạn sự đại cát, nhưng ở chỗ này của tôi vẫn còn lưu lại chứng cứ đấy. Không phải xóa tài khoản là có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra đâu.” Cố Tư Ngữ nói thẳng, không hề chừa cho cô ta đường sống nào.

*vạn sự đại cát - mỹ mãn, vừa lòng, toại nguyện, mọi sự việc diễn. ra thuận lợi, suôn sẻ

“Lại nói tiếp, còn chuyện tấm ảnh giường chiếu của hai người thì sao? Không bằng đợi lát nữa tôi đăng lên đó có được không?”

Ninh Điềm Điềm run lên, lập tức phản bác nói: “Cô nói bậy, không có cái chó gì mà ảnh giường chiếu cả!”

“À, giường chiếu thì không có, vậy tài khoản kia thì có có phải không? Cô có muốn xem ảnh ân ái của hai người không?” Cố Tư Ngữ quơ quơ điện thoại.

“Tôi sẽ xin lỗi.” Ninh Điềm Điềm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, để tránh việc cô chơi xấu, cùng với đám đoàn đội chuột nhắt kia của cô lợi dụng sơ hở thì tôi nói trước một câu, xin lỗi phải thành khẩn, cũng đừng âm dương quái khí mà tỏ ra đáng thương, không rõ ràng cũng không nói trọng điểm. Nếu lời xin lỗi của cô làm cho tôi không hài lòng, vậy thì chuyện này tôi sẽ không để yên đâu.”

“Ninh Điềm Điềm, cô hẳn là biết, luận về phương diện giả làm kỹ nữ, tôi là bà nội của cô, cho nên đừng giở trò với tôi!” Cố Tư Ngữ không khách khí mà tự tâng bốc bản thân, thăng cấp cho bối phận cho bản thân.

Trong nháy mắt mặt Ninh Điềm Điềm biến sắc, Cố Tư Ngữ lại khôi phục bộ dạng nói nói cười cười: “Chị em tốt, vậy tôi chờ văn xin lỗi của cô nha. Đừng để người ta phải chờ quá lâu, nếu không tôi sẽ nổi giận đó.”

Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên bên tai, chính là kiểu khán giả thích nhất, ngọt ngào mà không ngấy, mỗi lần cô kinh doanh dùng loại âm thanh này, đều có thể khiến vô số người gào thét, nhưng rơi vào trong lỗ tai Ninh Điềm Điềm lại giống với ác ma đang thì thầm.

Nhìn Cố Tư Ngữ cố ý uốn éo thắt lưng, lắc lư rời đi, Ninh Điềm Điềm gần như cắn nát hàm răng.

Tiểu nhân đắc chí, chờ đi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tìm lại được chỗ đứng cho bản thân.