Chương 49

“Còn có rất nhiều hạng mục.” Sở Dung nhìn lướt qua một loạt hạng mục mạo hiểm kí©h thí©ɧ như tàu lượn siêu tốc, con lắc, cô lo lắng Phó Niên và Phó Dư có thể không chịu được nên cô lựa chọn mua mấy tấm vé phù hợp hơn với bạn nhỏ.

“Vòng đu quay, đu quay ngựa gỗ, xe điện đυ.ng…” Sở Dung đẩy nhẹ kính râm trên sống mũi: “Chơi cái nào trước đây?”

Phó Dư chưa từng chơi qua cái nào, cái nào cậu bé cũng muốn chơi một lần cho nên Sở Dung mỗi lần bật ra một từ khóa, Phó Dư đều sôi nổi bày tỏ: “Con muốn chơi cái này! Con cũng muốn chơi cái này!”

“Nhà ma?”

“Con muốn chơi!” Phó Dư dốc sức vung nắm tay nhỏ.

Sở Dung có chút động lòng: “Không ổn đâu…”. Cô đưa đứa trẻ đi nhà ma, sẽ để lại bóng ma tâm lý cho bạn nhỏ chứ?

Phó Dư nổi lên sự tò mò: “Mẹ, con muốn chơi nhà ma!”

“Vậy… Niên Niên thì sao?” Sở Dung cố nén ý nghĩ rục rịch của mình, cúi đầu hỏi Phó Niên đang im lặng.

Phó Niên mở bình nước ra, yên lặng uống một ngụm nước ô mai.

Sở Dung còn cho rằng cậu không muốn, đang định nói, Phó Niên đóng nắp lại, chậm rãi nói: “Sao cũng được.”

“Vậy mẹ mua nhé?” Sở Dung cười hai tiếng, móng vuốt tội ác mua ba tấm vé, cô ngước mắt nhìn, nhân viên quay chụp còn chưa tới, cô gửi tin nhắn cho Trọng Xuân Hòa bên kia. Trọng Xuân Hòa trả lời rất nhanh, ông ta đang bị tắc đường nên khoảng nửa giờ nữa mới có thể tới công viên giải trí hiện tại của Sở Dung.

Nhân viên công tác xuất phát muộn hơn Sở Dung mười phút, không nghĩ sẽ tắc đường kinh khủng như vậy. Sở Dung đành phải đưa Phó Niên và Phó Dư vào chơi trước, cảnh tượng trong nhà ma cũng không nhất thiết phải thích hợp để livestream, đúng lúc có thể chơi nhà ma trước khi nhân viên công tác đến.

“Đi thôi, theo mẹ vào trong!” Sở Dung đẩy kính râm, trái một cục bột nhỏ phải một cục bột nhỏ, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong nhà ma u ám.

Công bằng mà nói, nhà ma của công viên giải trí này làm cũng khá tốt, diễn viên bên trong cũng làm hết sức mình, hóa trang cũng đáng chú ý, chẳng qua Sở Dung là một người mê phim kinh dị, cô có kinh nghiệm nên cô thờ ơ với loại trò lỗi thời đột nhiên nhảy ra dọa người trong nhà ma này, đây đúng là cách dọa người đơn giản nhất trong phim ma.

Ngoài dự liệu của Sở Dung chính là Phó Dư không hề sợ hãi. Cậu bé nhìn qua có vẻ yếu đuối còn thích làm làm nũng, Sở Dung còn cho rằng Phó Dư sẽ sợ tới mức không dám mở mắt.

“Mẹ, trên mặt chị gái này bôi cái gì đỏ đỏ vậy ạ?” Phó Dư kéo Sở Dung lại, cậu bé chỉ ngón trỏ vào một ma nữ áo trắng máu đầy ở trên mặt hỏi.

Sở Dung hơi suy nghĩ: “Chắc là một loại thuốc màu mô phỏng máu.”

“Ồ.” Phó Dư xoay tròn con ngươi: “Vậy tại sao lưỡi chị gái này dài như vậy ạ?”

“Là một loại đạo cụ ngậm trong miệng.”

“Tại sao anh trai này lại nằm ngủ trên đất ạ?”

“Anh ấy mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”



Hai mẹ con không ngừng nói chuyện với nhau, nhân viên phụ trách dọa người xung quanh đều không nói nên lời: “...” Khách hàng như vậy thật sự làm cho ma không có chút mặt mũi nào mà.

Cũng may có một nhân viên chú ý tới một đứa trẻ khác vẫn đang im lặng, luôn dùng ánh mắt cảnh giác để ý xung quanh, nhân viên đóng vai ma nước cười khà khà, cuối cùng có khách hàng sợ hãi rồi, anh ta định thể hiện kỹ năng của mình!

Từ khi bước vào nhà ma tối tăm lạnh lẽo Phó Niên vẫn chưa nói một lời, cậu nắm chặt hai ngón tay Sở Dung, dán sát vào Sở Dung, nghe cô và Phó Dư thảo luận như đang muốn vạch trần lớp ngụy trang của nhà ma thì cảm xúc căng thẳng của Phó Niên hơi thả lỏng một chút.

Giây tiếp theo, một khuôn mặt trắng bệch sưng phù đập vào mắt Phó Niên, một ma nam áo trắng cả người ướt sũng cứ như vậy nằm bò trước mặt Phó Niên, chậm rãi mỉm cười với cậu.