Chương 43

Chỉ là bây giờ ở bên Phó Như Hối mới là rạng sáng, sao lại gọi cho cô vào lúc này?

Nhưng lần này Phó Như Hối không gọi video nên Sở Dung khá kinh ngạc.

"Alo, Phó tổng, đã muộn thế này mà anh vẫn chưa ngủ sao?"

Giọng Phó Như Hối nghe có vẻ rất mệt mỏi, tăng ca đến rạng sáng không mệt mới là lạ: "Ừ, tăng ca. Mấy mẹ con đang ăn sáng à?"

Sở Dung gật đầu như gà mổ thóc: "Ăn xong rồi, Phó tổng cũng nghỉ ngơi sớm đi, nghe có vẻ anh rất mệt."

Phó Như Hối tựa hồ như đang cười: "Anh biết. Đúng rồi, em đã nhận được trang sức anh mua cho em chưa?"

Phó Như Hối không nhắc đến thì Sở Dung cũng quên mất việc này. Trước đó Phó Như Hối nói rằng anh ta mua trang sức thương hiệu L làm quà cho cô, đã hai ngày rồi Sở Dung vẫn chưa nhận được.

Nhưng cô cũng không để tâm lắm, vội vàng trả lời: "Vẫn chưa, chắc là vận chuyển quốc tế nên đến chậm, thường thì đều vận chuyển bằng đường biển."

"Không nên chậm như vậy." Phó Như Hối trầm ngâm một lát: "Không phải vận chuyển bằng đường biển."

"Hả?" Sở Dung chớp mắt, không phải vận chuyển bằng đường biển thì chỉ có thể là đường hàng không?

"Đáng lẽ hôm nay sẽ nhận được." Phó Như Hối ho khan hai tiếng: "Bây giờ chưa đến thì có lẽ phải đến chiều."

Sở Dung ồ một tiếng, cũng tỏ ra quan tâm: "Phó tổng, anh nhớ chú ý sức khoẻ, đừng tăng ca quá muộn."

Phó Như Hối khẽ cười nói: "Được."

"Vậy tôi không làm phiền nữa, anh nghỉ ngơi đi." Sở Dung tìm cớ cúp điện thoại.

Phó Như Hối ậm ừ nói chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon." Sở Dung ấn tắt màn hình, không khỏi cảm thán: "Đúng là quá bận rộn."

Phó Dư thấy mẹ gọi điện thoại xong thì tò mò hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại chúc ngủ ngon?" Bây giờ đang là buổi sáng mà.

Sở Dung nhéo chóp mũi tròn tròn của Phó Dư: "Bởi vì bên chỗ bố là buổi tối, bố phải làm việc đến tận khuya đó."

"Tại sao chỗ bố lại là buổi tối?"

Sở Dung nghĩ đến quy luật đếm giờ và quyết định giải thích cho Phó Dư bằng cách thú vị: "Bởi vì ông mặt trời vẫn chưa đến được nơi của bố con. Thế giới vô cùng rộng lớn nên ông mặt trời phải chia ra từng khu vực để chia sẻ ánh nắng, không thể chiếu sáng tất cả mọi nơi trên trái đất cùng một lúc được."

Phó Dư lập tức hiểu ý Sở Dung: "Con hiểu rồi, vậy khi nào ông mặt trời mới đến chỗ bố?"

Sở Dung nói: "Mẹ đoán là lúc chúng ta ăn cơm trưa, ông mặt trời sẽ đến được chỗ bố."

"Vẫn còn lâu lắm."

【 Tôi bội thực mất, lượng thông tin quá lớn. 】

【 Phó tổng là ai? 】

【 Đội quân thư ký của trẫm đâu? Nhanh điều tra. 】

【 Rất rõ ràng, đó là chồng của Sở Dung, là bố của hai bé con. Mấy người không thấy bé Tiểu Ngư gọi người trong điện thoại là bố sao? 】

【 Vậy tại sao Sở Dung lại gọi người ta là Phó tổng? 】

【 Tôi đoán căn nhà này là của vị Phó tổng kia, nhưng Sở Dung có phải vợ anh ta không thì chưa chắc nha. Tôi chưa thấy cặp vợ chồng có hai con nào mà xưng hô xa cách như vậy. 】

【 Đừng có nói thuyết âm mưu. Người ta gọi điện nói chuyện nhà cửa, quan tâm sức khoẻ của chồng, vừa nhìn là biết tình cảm rất tốt. 】

【 Thuận miệng nói một câu chú ý sức khoẻ thì chính là tình yêu đích thực? Tôi thấy cô ta quan tâm chính mình thì đúng hơn. 】

【 Ngay cả một tiếng "chồng" cũng không dám gọi, vừa nhìn là biết loại quan hệ không dám đưa ra ngoài ánh sáng. 】

【 Đầu óc bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng cảm thấy dơ bẩn. Bọn trẻ đều gọi Sở Dung là mẹ đó. Nếu không phải là quan hệ vơi chồng thì bọn nhỏ có gọi như vậy không? 】

【 Làm ơn đi, trẻ con thì biết cái gì, Sở Dung dạy thế nào thì bọn nó gọi như thế thôi. Tiểu tam không cho con ngoài giá thú của mình gọi bố thì gọi là gì? 】

【 Đúng vậy, nghe nói vị Phó tổng kia chênh lệch múi giờ với Sở Dung. Có chắc là anh ta đang đi công tác nước ngoài hay là người nào đó ở trong nước làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ngoại quốc cũng không chừng. Thật xấu hổ. 】