Chương 41

Bây giờ ông ta chưa tung ra tình tiết nóng hổi mà phòng phát sóng của Sở Dung đã sánh ngang với Hách Hoan, Trọng Xuân Hòa tạm thời bỏ qua việc sử dụng chủ đề mẹ kế nhà giàu để tăng độ nổi tiếng của chương trình. Lý do ông ta mời Sở Dung là vì tình huống của Phó gia rất thu hút sự chú ý của người xem, không ngờ chiêu này của ông ta còn chưa dùng mà hiệu quả đã cao như vậy, để tránh phản tác dụng, Trọng Xuân Hòa quyết định bỏ kế hoạch trước đó.

Khi Sở Dung nói ra lời này, bão bình luận càng điên cuồng hơn với đủ loại lời thổ lộ:

【 Bánh bao nhỏ này thật đáng yêu! Sở Dung vẫn còn một đứa con trai nữa hả? 】

【 Phong cách của bé con này khác với cậu anh trai, rất mềm mại đáng yêu. 】

【 Bé tên là Tiểu Ngư à? Nhà giàu đều đặt tên con theo phong cách dễ thương hả? 】

【 Chị đẹp không được nói bản thân mình như vậy, chị là người đẹp nhất, em quyết định bám rễ ở phòng phát sóng của chị! 】

【 Hơn nữa, tôi vừa mới sang phòng phát sóng của Hách Hoan về, số lượng người xem trong phòng phát sóng của Sở Dung chỉ kém Hách Hoan có mấy chục vạn. 】

【 Sao có thể? Sở Dung mua thủy quân à? 】

【 Mới lạ thật nha. Hóa ra còn có thể mua thủy quân trong phòng phát sóng trực tiếp? 】

Chỉ một vài câu đã bắt đầu cuộc cãi vã trên bão bình luận, ba mẹ con Sở Dung say sưa uống sữa đậu nành ngọt thơm và cơm rang xíu mại do thím Vân làm.

"Mai là bắt đầu tuần mới rồi, Niên Niên, lớp con sắp thi cuối kỳ rồi đó." Sở Dung nói chuyện phiếm: "Có căng thẳng không?"

Phó Niên mới học lớp một, chương trình học rất đơn giản, cậu còn có khóa học riêng nên đối với cậu chuyện thi cuối kỳ lớp một thực sự rất đơn giản. Sở Dung biết chuyện này từ trước nên cô chưa bao giờ hỏi han cậu học hành thế nào.

Nghe Sở Dung hỏi, Phó Niên đang ăn cháo ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt đầy ý cười: "Không đâu."

"Vậy thì tốt rồi, ha ha ha." Sao Phó Niên có thể căng thẳng vì một bài kiểm tra cuối kỳ nho nhỏ được, trong tiểu thuyết cậu chính là "con nhà người ta" cố gắng kiên trì trở thành nhà thiết kế máy bay. Sở Dung cảm thán vì bản thân lo chuyện bao đồng: "Niên Niên nhà chúng ta giỏi nhất."

Dù cô không xuyên sách thì Phó Niên cũng sẽ thoát khỏi bóng ma tâm lý và trở thành một người thành đạt.

Phó Dư nghe mẹ khen anh trai, cũng chạy tới góp vui: "Mẹ, bài kiểm tra số học của con đặt 100 điểm đó."

Trường mẫu giáo nghỉ sớm hơn trường tiểu học, Phó Dư đã thi cuối kỳ xong từ lâu.

Sở Dung mỉm cười xoa xoa tai Phó Dư: "Tiểu Ngư nhà chúng ta cũng rất giỏi."

Phó Niên cầm thìa chậm rãi khuấy cháo trong bát, nhỏ giọng nói: "Lần này con cũng sẽ đạt được điểm tối đa."

Cậu cho rằng mình nói nhỏ nên sẽ không ai nghe thấy.

Nhưng thực ra, không chỉ Sở Dung mà mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều la hét vì câu nói giả vờ như không quan trọng của Phó Niên.

Sự tương phản dễ thương là gì? Đây chính là sự tương phản dễ thương đó!

"Oa, Niên Niên." Sở Dung như phát hiện ra đại lục mới, cô muốn xác nhận lại: "Con vừa nói gì cơ?"

Do cô nghe nhầm sao? Hình như nhóc con này vừa để lộ một chút sự trẻ con phù hợp với độ tuổi? Bởi vì cô khen Tiểu Ngư đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi?

Phó Niên cúi đầu uống nốt phần cháo còn lại: "Con không nói gì cả."

Dù Phó Niên có trưởng thành sớm đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa bé, cho rằng cúi đầu xuống là có thể che giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Là một người lớn, Sở Dung nghĩ cho tôn nghiêm của đứa nhỏ nên chỉ hơi cong khoé miệng.

Tuy nhiên bão bình luận lại trêu chọc Phó Niên không hề kiêng nể. Vừa nãy nhìn thấy Phó Niên bình tĩnh đón tiếp nhân viên công tác, người xem và Sở Dung đều cho rằng cậu là một bé trai lạnh lùng, giống như con trai nhỏ nhà Cát Âm Vũ bên cạnh, khuôn mặt lúc nào cũng căng ra giống như ông cụ non.