Chương 4

Cô có thể cảm nhận được người hai đứa bé co rúm lại khi tay cô chạm vào người bọn chúng. Mặc dù trong nguyên tác nói rằng mỗi lần ngược đãi Sở Dung đều sai người giúp việc trong nhà đánh trẻ con, nhưng cô ta mới là thủ phạm chân chính, nên dù Sở Dung không thực sự tự mình ra tay thì động tác cơ thể của cô cũng làm Phó Niên và Phó Dư khủng hoảng tâm lý.

Sở Dung rút tay về, nói lại: "Đi đi." Cô có chút bất đắc dĩ, Sở Dung đáng hận, cái bóng cô ta để lại quá lớn, thế này thì bao giờ cô mới có thể thay đổi hình tượng mẹ kế độc ác chứ!

Phó Dư lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Sở Dung, cậu bé không thể tin vào mắt mình, người nói chuyện dịu dàng này là Sở Dung sao, không lẽ mẹ bé bị con yêu quái tốt bụng nhập vào người rồi hả?

Phó Niên chỉ biết nếu Sở Dung thực sự bị yêu quái nhập vào người thì con yêu quái đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì cả.

Vì không biết Sở Dung có ý gì, nên dù cô cho phép hai bé ăn cơm, Phó Dư cũng không dám nhúc nhích.

Phó Niên yên lặng nhìn bàn ăn một lúc, cuối cùng cũng có hành động.

Cậu bình tĩnh đi tới bàn ăn, không chút do dự kéo ghế ra, sau đó cầm lấy một cái bánh bao, cúi đầu cắn một miếng. Bởi vì cực kỳ đói nên cậu ăn rất nhanh, hơn nữa là sợ Sở Dung đổi ý không cho bọn cậu ăn. Tóm lại là mặc kệ Sở Dung muốn làm gì, lúc này cậu chỉ muốn lấp đầy cái bụng trống rỗng.

Phó Dư nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm bánh bao thịt, thấy anh trai bắt đầu ăn thì cũng không nhịn nữa, liếc nhìn Sở Dung một cái rồi lon ton chạy lại, bắt chước hành động của Phó Niên, cầm bánh bao lên cắn. Lúc này dì Vân bưng hai ly sữa đi ra, định đưa cho Phó Niên và Phó Dư nhưng lại không biết Sở Dung định làm gì, đành bối rối đứng bên cạnh chờ chỉ thị của cô.

Sở Dung đi tới trước mặt Phó Niên và Phó Dư: "Từ từ hãy ăn."

Dường như Phó Niên đã sớm đoán trước được kết quả này, cậu đặt chiếc bánh bao trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Dung.

Phó Dư nhỏ tuổi hơn còn chưa ăn no, nhưng thấy anh trai dừng lại thì cũng lưu luyến buông bánh bao nhân thịt trong tay ra.

"Tay còn chưa rửa, ăn hết vi khuẩn vào bụng rồi còn đâu." Sở Dung nhìn hai bàn tay đầy dầu mỡ của bọn nhỏ, vẻ mặt hơi thay đổi: "Đi rửa tay đi."

Vẻ mặt Phó Niên chấn động, nhìn Sở Dung không nói gì. Cậu đã quá quen thuộc với mọi biểu cảm ác ý của Sở Dung, cậu có thể nhìn ra sự thay đổi tinh tế của cô ta, nhưng từ trước đến nay Sở Dung vẫn luôn ghét bỏ hai anh em cậu, mắng hai đứa là "đồ con hoang", "tạp chủng", vẻ chán ghét trên mặt không thèm che giấu.

Nhưng vừa nãy vẻ mặt Sở Dung thay đổi vì hai đứa cậu không rửa tay sao?

Quan trọng hơn nữa là lần này Phó Niên không nhìn thấy sự chán ghét ghê tởm trên mặt cô.

Có phải cô chỉ ghét bỏ tay bọn cậu bẩn?

Phó Dư không nghĩ được nhiều như Phó Niên, cậu bé xấu hổ nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của mình. Thật ra cô giáo đã dạy Phó Niên và Phó Dư phép lịch sự trong ăn uống, không phải là bọn cậu không biết, nhưng hai đứa đang trong tình trạng đói sắp ngất xỉu và còn có thể không được ăn bất cứ lúc nào, ai rảnh mà quan tâm nghi lễ ăn uống.

"Chị Vân." Thấy hai đứa nhóc còn ngây người, Sở Dung chỉ có thể sai người đi rửa tay cho chúng: "Chị dẫn Niên Niên và Tiểu Ngư đi rửa tay đi."

Sở dĩ cô không gọi Ngô Xán vì cô thấy trong phòng này ngoài Ngô Xán ra những người giúp việc khác vẫn thật lòng yêu thương hai đứa nhỏ này, bọn họ khuất phục trước Sở Dung lạm dụng quyền uy nên không dám lộ liễu đối xử tốt với chúng. Ngô Xán đối xử với Phó Niên và Phó Dư quá thô bạo, cô sợ nếu Ngô Xán đưa hai đứa đi rửa tay thì ngay cả tay cũng không còn.

Quả nhiên, dì Vân vội vàng đặt sữa xuống, "Ai, được rồi, cậu cả, cậu hai đi nào, dì Vân dẫn hai đứa đi rửa tay."

Phó Niên và Phó Dư bị dẫn đi rửa tay, Sở Dung rốt cuộc cũng đánh tan khẩn trương trong lòng, tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp hơi buông lỏng.

Mẹ kiếp, làm một "nhân vật phản diện độc ác" chuẩn mực, khi đối diện với khoản nợ tội ác mình gây ra sao có thể không khẩn trương được!

Sở Dung thật sự rất sợ nếu mình không cẩn thận sẽ gây ra tổn thương lớn hơn với cơ thể và tinh thần mỏng manh của Phó Niên và Phó Dư.

Để tránh nói nhiều sai nhiều, Sở Dung dứt khoát nói ít một chút, tránh cho biến khéo thành vụng.

Thấy dáng vẻ mệt lả của Sở Dung, Ngô Xán cho rằng cô không khoẻ nên vội vàng quan tâm: "Bà chủ, cô không sao chứ? Vừa nãy tiểu súc sinh kia. . . Phó Niên có làm gì cô không?"

Bởi vì vừa nãy anh ta mở miệng gọi một tiếng tiểu súc sinh đã bị Sở Dung mắng, phản ứng bây giờ cũng rất nhanh, biết nói vậy sẽ chọc giận Sở Dung nên lập tức sửa đổi.

Sở Dung nhìn Ngô Xán như đang nhìn một tên ngốc: "Nó mới sáu tuổi, có thể làm gì được tôi?" Thật không biết mạch não của Ngô Xán như thế nào.