Chương 3

Trên thực tế, hầu hết những cậu bé ở độ tuổi của Phó Niên đều cao khoảng một mét hai trở lên, nhưng vì suy dinh dưỡng lâu ngày, lại thường xuyên bị Sở Dung sai khiến làm việc nặng từ lúc sáng sớm, cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên khiến cho Phó Niên cao chưa đến một mét, cả tay và chân gộp lại cũng không to bằng cánh tay người lớn.

Sở Dung hiểu rõ Phó Niên oán hận mình sâu sắc thế nào, nhưng cô cũng biết, Phó Niên đã lấy hết dũng khí để cắn mình. Nếu như người cậu cắn là nguyên chủ, không biết cô ta sẽ bày đủ trò tra tấn cậu thế nào. Chắc hẳn Phó Niên cũng biết rõ điều này, nhưng cậu nhóc vẫn chọn cách này để phát tiết tổn thương trong lòng, đả thương địch thủ một nghìn tự tổn tám trăm.

Sở Dung để cậu trút giận, cùng lắm thì để cho đứa trẻ cắn đứt một miếng thịt, còn tốt hơn sau này là bị bố nó đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng Phó Niên không thực sự cắn đứt một miếng thịt của cô, sau khi cắn Sở Dung chảy máu hàm răng cậu đã buông lỏng ra.

"Bà không phải mẹ tôi."

Giọng nói yếu ớt nhưng đầy bướng bỉnh quật cường, kiên quyết bày tỏ suy nghĩ của mình. Sau khi cắn xong, Phó Niên ôm lấy đầu gối cuộn người thành một quả bóng, cậu biết mình sẽ bị đòn nên bình tĩnh đón nhận. Tư thế phòng thủ như một con nhím nhỏ chờ Sở Dung xử tội.

Cánh tay Sở Dung đã rớm máu, nhưng vết thương bị cắn của cô không là gì so với vết thương nguyên chủ gây ra cho hai anh em Phó Niên và Phó Dư, cô có thể kêu đau nhưng không thể kêu oan.

Phó Niên ôm chặt thân mình, yên lặng chờ trận đòn tàn nhẫn của Sở Dung, nhưng những cái tát và móng tay không đáp xuống như trong tưởng tượng của cậu, cũng không có ai cốc đầu hay nhéo tay cậu. Chỉ có một hơi thở mát lạnh phủ lên người cậu, cậu cắn chặt răng kiềm chế sự run rẩy của bản thân, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không ập đến, ngược lại còn bị người ta nhẹ nhàng bế lên.

Hả?

Đã lâu rồi chưa được ai ôm, Phó Niên ngây ngẩn cả người, cậu vô thức ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn mà mình quen thuộc nhất. Bởi vì rất nhiều lần cậu không chịu nhận sai, lúc ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ đang tức giận mắng mình, chỉ thấy chiếc cằm nhọn này, giống như một mụ phù thủy.

Là Sở Dung, Sở Dung ôm cậu lên!

Không hẳn là ôm, nói đúng hơn là bê cậu lên.

Khuôn mặt nhỏ gầy nhom của Phó Niên tràn đầy vẻ không thể tin, cô ta định làm gì đây? Sao lại ôm cậu?

Phản ứng đầu tiên của Phó Niên chính là Sở Dung lại nghĩ ra cách gì mới để hành hạ cậu, chẳng hạn như bế cậu lên rồi ném xuống lầu, hoặc là. . .

Phó Niên còn nhỏ nhưng vì bị Sở Dung ngược đãi trong thời gian dài nên đã sớm trưởng thành, không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này, cậu có hàng ngàn suy đoán về hành vi của Sở Dung, mỗi suy đoán đều là hành động điên rồ mà Sở Dung làm với cậu. Tuy nhiên, khi Phó Niên đang đoán đến khả năng thứ mười bốn, Sở Dung đã đặt cậu xuống. Vì đã xuống đến nhà ăn ở lầu một, mục đích của Sở Dung đã đạt được nên cô không cần phải tiếp tục bế Phó Niên nữa.

Trên bàn ăn đã bày bữa sáng nóng hổi, dì nấu ăn vẫn luôn hâm nóng thức ăn chờ khi nào hai cậu chủ được bà chủ thả ra là có thể ăn được đồ ăn ấm áp.

Ngô Xán xuống lầu trước, đặt Phó Du lên ghế theo lời của Sở Dung và lặng im đứng một bên.

Thịt viên nhỏ Phó Dư ngồi chờ bên cạnh bàn ăn mà như ngồi trên đống lửa, vì Ngô Xán vẫn đang đứng bên cạnh nên cậu không dám thò tay lấy đồ ăn.

Thấy bóng dáng Phó Niên xuất hiện, Phó Dư kinh ngạc nhảy khỏi ghế muốn đi tìm anh trai, nhưng khi nhìn thấy Sở Dung khoanh tay đứng sau lưng Phó Niên, cậu ngay lập tức dừng lại, vẻ mặt vui vẻ cũng biến mất không thấy tăm hơi.

"A! Mẹ. . ." Phó Dư trốn đằng sau cánh tay Phó Niên, hiển nhiên là rất sợ Sở Dung.

Sở Dung nhìn bàn cơm tinh xảo ngon miệng trước mặt, nhẹ giọng phân phó: "Mang hai ly sữa bò nóng tới đây."

Dì nấu cơm - dì Vân đáp một tiếng rồi quay người vào bếp hâm nóng sữa.

"Lại ăn cơm đi." Thấy hai đứa bé vẫn đứng bất động tại chỗ, Sở Dung vỗ nhẹ bờ vai của hai đứa, chỉ về phía bàn ăn.