Chương 9

Đến rồi, lại đến rồi.

Phó Niên rụt bả vai, sự xấu hổ và tự ti khi bị Sở Dung chê bai lại ập đến.

Phó Niên vô thức cắn môi.

Có chuyện gì xảy ra với Sở Dung vậy!

"Tôi sẽ tự tắm!"

Trước cửa phòng tắm, hai người một lớn một nhỏ đang giằng co, đứa nhỏ liều chết nắm chặt quần áo mình, hai tai đỏ bừng né tránh "móng vuốt" của Sở Dung.

Sở Dung không thích mùi trên người Phó Niên, mà Phó Niên cũng biết cơ thể mình có mùi khó chịu, đã hai ba tuần rồi cậu không tắm, vừa nãy lại còn nôn nữa. Cậu vốn tưởng rằng Sở Dung nhân từ cho mình đi tắm thì cùng lắm cũng chỉ có nước lạnh thôi, không ngờ cô lại muốn giúp cậu tắm!

Phó Niên không thể nào chấp nhận việc này, cậu cũng không dám chấp nhận.

Thế là hai người bắt đầu giằng co ở cửa phòng tắm. Sở Dung thấy Phó Niên không muốn thoả hiệp, lo lắng nhìn cánh tay bắp chân nhỏ gầy của cậu: "Con có thể tự tắm sao?" Nhóc con này có thể với tới bồn tắm hả? Nhỡ may ngã vỡ đầu thì làm sao bây giờ?

Phó Niên thở hắt, bình tĩnh nói: "Tôi có thể."

Sở Dung không yên tâm nhìn cậu một hồi, đứa nhỏ này đã sáu tuổi rồi, biết xấu hổ cũng là chuyện bình thường, cô không thể ép nó được.

"Vậy được." Sở Dung đi ra ngoài, lại dặn dò: "Nếu có việc gì thì Niên Niên gọi mẹ nhé."

Phó Niên không nói gì, chờ Sở Dung đi khuất cậu liền yên lặng đóng cửa phòng tắm lại, còn khoá trái.

Sở Dung lắc đầu, đứa nhỏ này đề phòng cô cứ như thể cô là lưu manh không bằng. Cô đúng là không phải lưu manh, nhưng cô còn đáng sợ hơn lưu manh, cô là ác ma.

Đúng lúc bây giờ cô không cần quanh quẩn trước mặt hai đứa bé, mà còn phải giải quyết tình huống hiện tại của bản thân.

Nguyên chủ làm chuyện quá trắng trợn, hầu hết người hầu trong nhà đều biết hành vi của cô ta, khi nam chính trở về, chỉ cần hỏi bất kỳ ai cũng biết Sở Dung đối xử với Phó Niên và Phó Dư như thế nào. Bây giờ Phó Như Hối còn chưa về, cô phải thu xếp mọi việc ổn thoả, nên trả nợ thì phải trả nợ, nên kiếm tiền thì phải kiếm tiền, và cuối cùng nên chạy trốn thì nhất định phải chạy trốn.

May mắn thay nhà họ Phó không có quá nhiều người giúp việc, một đầu bếp là dì Vân, hai người lái xe theo ca, còn có hai người giúp việc trẻ và quản gia Ngô Xán.

Theo ấn tượng của Sở Dung với nguyên tác, ngoài Ngô Xán ra còn một nữ giúp việc cũng tiếp tay làm bậy với nguyên chủ. Nhưng nguyên tác rất ít miêu tả về nữ giúp việc này, nên cô cũng không biết tên người này là gì, vì vậy rất khó xác định trong hai nữ giúp việc trẻ kia ai mới là đồng loã của Sở Dung.

Sở Dung gọi Ngô Xán tới, anh ta là quản gia nhà họ Phó, còn là tay sai số một của nguyên chủ, nên anh ta chắn chắn biết đồng bọn còn lại là ai.

Ngô Xán nghe thấy Sở Dung gọi mình, lập tức chạy tới: "Bà chủ có chuyện gì sao?"

"Cô ta đâu?" Sở Dung rũ mắt nhìn bộ móng tay sáng bóng của nguyên chủ, lơ đãng hỏi.

Ngô Xán ngơ ngác: "Hả? Bà chủ đang nói đến cô gái nào vậy?"

Sở Dung nghĩ thầm, làm sao tôi biết được cô ta là người nào? Cô tỏ ra không kiên nhẫn: "Anh nghĩ sao, trong biệt thự này tôi còn có thể gọi ai khác ngoài cô ta sao?"

Ngô Xán nghĩ một lúc: "Bà chủ đang nói đến Tằng Thiến? Không phải cô bảo cô ta đi xin nghỉ phép cho Phó Niên và Phó Dư sao? Đoán chừng cô ta đang dạo chơi bên ngoài."

Trong nguyên tác đề cập đến, người giúp việc đi xin nghỉ phép cho Phó Niên và Phó Dư, đúng là một trong những đồng loã của Sở Dung. Sở Dung rất hài lòng, nhưng ngoài mặt chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng: "Dạo chơi bên ngoài?" Từ lời nói của Ngô Xán, Sở Dung nhận ra anh ta bất mãn với Tắng Thiến. Tại sao vậy? Hai người này có khúc mắc gì sao?

"Có ngày nào cô ta không ra ngoài chơi?" Ngô Xán tức giận: "Ngoài việc biết nói mấy lời dễ nghe ra, cô ta vốn không thật lòng đối đãi với bà chủ. Bà chủ phải cảnh giác với cô ta, chỉ có tôi mới thật lòng trung thành với cô. Bà chủ mau đổi cô ta đi đi, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm hỏng việc của cô.