Theo ý sư tổ, vợ chồng Malfoy chạng vạng ngày hôm sau mới tới Hogwarts, thông qua lò sưởi tới hầm.
Lucius ngạc nhiên phát hiện trong thời gian nghỉ ngơi bạn tốt lại không ở hầm, nói vậy, anh không có một người nào để tìm hiểu tin tức cả.
“Đi ra ngoài xem thế nào?” Narcissa đề nghị, mặc thân phận hai người sáng lập có bại lộ hay không, hai người họ dù gì cũng là cha mẹ giả của xà tổ, tới hỏi thăm tình huống cũng không quá phận.
Quý tộc bạch kim gật đầu, mang theo vợ ra khỏi hầm, mục tiêu là phòng hiệu trưởng, trong lòng Lucius rất thấp thỏm bất an, nếu đúng như lời sư tổ, vậy một khi hai người này rời đi, thế lực bên Slytherin sẽ toàn bộ chuyển đến trong tay Chúa tể Hắc ám, như vậy… Tóm lại là anh lo lắng nguy hiểm.
Hai vợ chồng vừa đi về hướng phòng hiệu trưởng vừa buồn bực, sao ven đường không có một đứa học trò nào vậy.
Lúc này hai người họ còn chưa biết, các học trò còn đang ở bệnh thất bà tám.
Lucius rẽ một cái, chuẩn bị đi tiếp, vừa nhấc chân, quý tộc luôn rất bình tĩnh sững sờ tại chỗ. Một người đàn ông đang xuống bậc thang, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai phong độ nhẹ nhàng, diện mạo vô cùng vô cùng giống… Chúa tể Hắc ám hai mươi năm trước!
Không, chính là Chúa tể Hắc ám… Lucius đột nhiên hiểu được xà tổ cái gọi là Chúa tể Hắc ám linh hồn đầy đủ là có ý gì.
Lưỡi Lucius thắt, cũng may năng lực tự động chữa trị của anh rất nhanh, hai giây sau cúi đầu, “Thưa ngài.” Giọng điệu cố gắng bình tĩnh, thật ra trong lòng anh hỗn loạn, Chúa tể Hắc ám sẽ không đập chết anh chứ, hiện tại anh không có chỗ dựa nào cả.
Narcissa cũng hoảng sợ không dám cử động, cô cũng hiểu được, hiện nay thế lực phù thủy hắc ám của giới pháp thuật chỉ sợ đã quay về tay Chúa tể Hắc ám rồi.
Người đàn ông lạnh lùng nhướng một bên mày, ngân dài, “Lucius?”
Lucius nghe tiếng rùng mình trong lòng, anh nhận ra, Chúa tể Hắc ám hiện tại tâm trạng rất tệ, liếc một cái, anh càng khẳng định, cả người Chúa tể Hắc ám tản ra hơi thở tiêu điều quạnh vắng.
Narcissa đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cô rất sợ hãi.
“Narcissa? Lucius?” Một giọng nam hiền lành vang lên, mang theo tò mò, “Sao hai người lại tới đây?”
Narcissa lập tức ngẩng đầu, giọng nói này, quả nhiên! Là em trai Regulus của cô, thiếu niên tóc đen đang tựa vào Chúa tể Hắc ám đứng trên mấy bậc cầu thang nhìn họ. Sau lễ Giáng sinh, Narcissa vẫn luôn lo lắng em trai hành tung bất định, cũng may đối phương nhớ báo bình an, cô cũng không hỏi nhiều, lúc này, sao em trai cô lại ở đây?
Regulus khẽ khàng xoa xoa cái thắt lưng mỏi mệt, anh vẫn nhìn ba người, khi thấy người yêu, anh không nhịn được cong khóe môi, chỉ cần nghĩ tới vấn đề dòng máu của người nào đã đó cảm thấy buồn cười.
Tom nhướng mày nghiến răng nghiến lợi nói, “Regulus, em cười cái gì?”
Lucius và Narcissa nháy mắt trái tim vọt thẳng lên cổ họng, tâm trạng Chúa tể Hắc ám vô cùng tồi tệ!
Regulus nhìn dáng vẻ so đo của người yêu lại càng muốn cười, anh khẽ cúi đầu, cố gắng không phát ra tiếng, “Nào có, em đâu có cười.” Khẩu thị tâm phi, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.
Sắc mặt vợ chồng Malfoy đã trắng bệch, bọn họ cho rằng lời nói và việc làm của Regulus đang công khai khıêυ khí©h quyền uy của Chúa tể Hắc ám.
Tom muốn nghiến răng, trong mắt Regulus chỉ sợ gã chẳng có chút uy tín nào, tệ nhất là, đối với thiếu niên này, ngoài việc yêu bình đẳng gã hoàn toàn không có biện pháp nào khác.
Nhịn cười thắt lưng càng mỏi, Regulus dựa vào cầu thang chậm rãi ngồi xuống.
“Quản lý miệng em cho tốt.” Tom rất có khí thế nói lời nói không hề khí thế với Regulus.
Regulus nâng cằm, gật đầu, ngón tay khác chỉ nơi Lucius đang chuẩn bị đi, có ý đề nghị, “Em cho rằng Dumbledore khá thích tám chuyện, có lẽ anh nên đi nói cùng cụ ấy.”
Tom mặt đen, gã quay đầu đi về phòng hiệu trưởng, sát khí toàn bộ dâng lên.
“Gặp lại sau, Tom.” Regulus tự nhiên vẫy tay, dù sao Tom nói trường hợp nào cũng có thể gọi vậy, rụt đầu lại, Regulus nhìn chị gái và anh rể của mình, “Có muốn lên ngồi chút hay không?”
Lucius và Narcissa lúc này đã hóa đá, họ cứng đơ ở đó, trong đầu không ngừng quay lại một màn vừa rồi.
Qua thật lâu, Narcissa rốt cuộc tìm được giọng nói của mình, “Em gọi ngài ấy là gì?”
“Tom.” Regulus đứng lên, vừa đi vừa nói, “Có điều nếu hai người gọi vậy, anh ấy sẽ không vui.”
Lucius máy móc nhìn bóng dáng Chúa tể Hắc ám, tuyệt đối anh sẽ không tới phòng hiệu trưởng, vẫn đi bên Regulus tốt hơn, hiện tại anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Hai vợ chồng hoảng hốt ngồi trên ghế salon trong văn phòng lớp bay, trên bàn trà Regulus pha một ấm trà mới tản ra nhiệt khí.
“Uống trà?” Regulus khách sáo nhắc nhở.
Hai người vẫn không nhúc nhích, Lucius tổ chức ngôn ngữ nửa ngày đặt câu hỏi, “Em và chúa tể Hắc ám… rất thân thiết?” Vị kia tuyệt đối là Chúa tể Hắc ám, Tom cũng là tên mà Chúa tể Hắc ám từng dùng, nhưng vấn đề là, làm sao Regulus dám gọi thẳng như vậy, mà chúa tể Hắc cũng không hề tức giận.
Narcissa nhìn chằm chằm em trai, mặt tràn đầy nghi vấn.
Regulus ngồi đối diện hai người, hao tổn tâm trí day trán, do dự một lát mở miệng, “Narcissa chị còn nhớ rõ năm thứ năm em thường viết thư cho chị không?”
“Ừ, năm ấy chị tốt nghiệp, cho nên không quá yên tâm về em.” Narcissa không rõ vì sao lại nói điều này.
“Chị chắc thư nào cũng rất thuận lợi tới tay chị chứ?” Regulus hỏi.
Lucius nhớ lại, “Có một bức, ngày đó trực tiếp đưa tới biệt thự, vừa lúc Chúa tể Hắc ám ở nơi đó.” Một lần kia, hai vợ chồng suýt thì bị dọa chết, vì quá thất lễ, cũng may Chúa tể Hắc ám chỉ kiểm tra xong thư rồi trả lại cho họ.
“Em đoán anh ấy chặn lại mọi bức thư từ ngày đó về sau.” Regulus buông tay.
“Cái gì?” Narcissa mở to hai mắt, thư về sau đều đến tay cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này cả.
“Vì sao ngài ấy làm vậy?” Lucius ngạc nhiên rất nhiều nhưng vẫn chú ý tới ngọn nguồn.
“Vì em trẻ con sử dụng một ít trò pháp thuật hắc ám nhỏ trong thư, tự phụ cho rằng không ai phát hiện ra, nhưng anh ấy lại phát hiện,” Regulus nhún vai, “Anh ấy tìm được em bằng cách nào đó, cho đến trước khi thực sự gặp mặt chúng em vẫn luôn liên hệ, chỉ là khi đó em còn chưa biết anh ấy là ai.” Mê hoặc thế nào Regulus không nói tỉ mỉ, đây là bí mật giữa anh và Tom.
Regulus vén tay áo, lộ ra cánh tay trơn bóng, “Bởi vậy ngay từ đầu chúng em là bạn bè, anh ấy cũng không định cho em dấu hiệu nào cả.”
Bạn bè?! Từ này quá mức kỳ lạ, vợ chồng Malfoy chưa bao giờ nghĩ Chúa tể Hắc ám cũng sẽ có bạn bè.
Regulus nhớ lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu xa, “Anh ấy cưng chiều em cho đến khi… anh ấy trở nên điên cuồng, mà cũng vì ngăn cản anh ấy mà em suýt nữa mất tính mạng, chẳng qua, cũng may, chúng em còn có cơ hội sống lại một lần nữa.” Regulus quay đầu, cười hiền lành.
Narcissa há miệng, sao cảm thấy giọng điệu này là lạ, “Cơ hội sống lại một lần nữa?”
“Sau năm thứ sáu không còn là bạn bè nữa.” Mặt Regulus hơi đỏ lên, bưng chén hồng trà nhấp một hơi, che dấu mình thẹn thùng, “Em nghĩ chị sẽ không để ý em tìm một người yêu là Chúa tể Hắc ám chứ.”
Lần này, Lucius và Narcissa hóa đá phong hóa hai quá trình trực tiếp chuyển đổi.
Hai người là người yêu?
Merlin ơi! Ở sâu trong nội tâm Lucius thét chói tai, anh và Cúa tể Hắc ám trở thành anh em đồng hao?!
Narcissa đã quên hít thở thế nào, phản nghịch nhất nhà Black là Sirius, điên cuồng nhất là Bella, khéo léo nhất là Narcissa, quyết đoán nhất là Andromeda, mà hiền lành nhất là Regulus, đây là nhà Black công nhận. Nhưng hiện tại sự thật đặt ra trước mắt: mạnh mẽ nhất hoàn toàn là em trai nhỏ không được coi trọng nhất!
Hai vợ chồng đồng thời cúi đầu, yên lặng tiêu hóa tin tức động trời.
Regulus cười ôn hòa, vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện, hôm nay vừa lúc.
Chờ Lucius ngẩng đầu, anh tuyệt đối không muốn tiếp tục đề tài này mà là hỏi chuyện của hai vị tổ tông.
“Họ đã đi rồi.” Regulsu nhanh chóng bổ sung một câu, “Đúng rồi, họ cũng là một đôi.” Còn dòng máu Gryffindor của Tom không thể nói được, Regulus còn biết chừng mực.
Lucius tựa vào ghế salon thân thể chợt xụi lơ, chậm rãi trượt xuống, quý tộc bạch kim hoa lệ dưới kí©h thí©ɧ liên tiếp rốt cuộc mất sức, nhưng may là không có ngất.
Hai vợ chồng thật lâu thật lâu sau mới rời khỏi văn phòng, sắc mặt hai người trước nay chưa từng nhiều màu sắc như vậy.
***
“Chúng ta tới sân bóng bay một lát thế nào?” Regulus giật giây người yêu vì nhân tố an toàn, trường học tạm thời hủy bỏ lớp bay, điều này làm anh không có duyên nhìn thấy tư thế oai hùng của Tom trên chổi.
“Bên ngoài rất nguy hiểm.” Tom như đinh đóng cột.
Regulus không khỏi co rút khóe miệng một chút, Chúa tể Hắc ám nói bên ngoài rất nguy hiểm? đầu óc lóe lên, Regulus cân nhắc, chẳng lẽ Tom bay không giỏi?
“Em rất rảnh rỗi.” Tom kết luận, sau đó mạnh mẽ đem người yêu lên giường, gây sức ép Regulus đến mức không còn tinh lực.
Một tuần sau, chương trình học của trường khôi phục bình thường.
Vì thế Regulus nheo mắt đứng dưới tán cây nhìn người yêu dạy các học trò lớp bay, một giây sau, anh rớt cằm, Chúa tể Hắc ám cưỡi chổi không hề tốc độ và kỹ xảo bay hơn mười thước liền để lại lớp học cho học trò.
Hóa ra, Tom thật sự không biết cưỡi chổi, Regulus đột nhiên cảm tấy người yêu càng thêm thân thiết, có khi nào rảnh thì dạy Tom nhỉ? Suy nghĩ này khiến anh sung sướиɠ, có điều ki anh đề xuất, người yêu trực tiếp chuyển khái niệm vận động bay thành vận động trên giường, thực hiển nhiên, Tom không có hứng thú nhìn trời.
Sau khi Chúa tể Hắc ám và lão ong mật nói chuyện, Chúa tể Hắc ám rốt cuộc lấy được lớp học mong ngóng đã lâu, mà Regulus cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu cứ không đổi lớp, thắt lưng anh cũng bị đứt mất.
Ngay sau vài ngày đổi lớp, Regulus ngạc nhiên gặp được một người xuất hiện ở Hogwarts, anh trai anh Sirius Black không phải đã chết rồi sao?
Anh ngơ ngác đứng đó, nhìn Sirius lén lút bồi hồi ngoài hầm, “Anh đang làm gì?”
Anh trai già hơn rất nhiều trong ấn tượng của anh quay đầu lại, vẫn đẹp trai như trước, nhưng có thêm nhiều tang thương, người đàn ông tóc đen cao lớn cũng dại ra, “Regulus?”
“… Đã lâu không gặp.” Regulus thu cảm xúc lại, anh đã không còn là người yêu anh trai chạy theo sau anh nữa.
“A —!” Người đàn ông cao lớn đột nhiên kêu lên rồi vọt lại lay vai Regulus, vẻ mặt lo lắng, “Anh có nghe nói một chút, Chúa tể Hắc ám chết tiệt kia bắt nạt em hả!” Vừa nói còn vừa nắm tay, mười phần bênh vực kẻ yếu.
Mặt Regulus lập tức đỏ, chẳng lẽ Sirius biết tin từ chỗ Narcissa? Khoát tay, anh lắc đầu, “Không phải.” Tom sao bắt nạt anh chứ.
“Đừng sợ, anh sẽ ra mặt thay em!” Sirius vẫn lòng đầy căm phẫn, tự nhận định Chúa tể Hắc ám dụ dỗ em trai nhà mình.
“Ra mặt gì?” Tom như bay xuất hiện ở chỗ rẽ, ôm vai Regulus, đồng thời cũng kéo ra khỏi Sirius, nhướng mày, giọng điệu khıêυ khí©h, “Chó đần, cách xa Reg của ta một chút.” Từ sau khi vào Hogwarts, Tom không e dè quan hệ thân mật với Regulus, người của gã người bên ngoài sao có thể tùy tiện chạm vào
“Mi mi —!” Sirius nhanh chóng nhận ra đối phương là ai, hai mắt chú chợt bốc hỏa.
“Sirius, bình tĩnh một chút.” Hiệu trưởng râu bạc đúng lúc đuổi tới, “Tôi nghĩ cúng ta cần nói chuyện.” Ông cụ biết nguyên nhân Sirius tức giận, dù sao trên lưng Tom đeo rất nhiều nợ máu, hòa hợp cần có thời gian.
Remus cũng tới, chú phức tạp liếc Chúa tể Hắc ám một cái, ngược lại kéo Sirius rời đi, người yêu của chú biết rõ dù là Harry hay là Regulus đều tình nguyện, vì sao vẫn không muốn thừa nhận! Quá khứ đã qua, ai cũng không thể tiếc nuối điều gì nữa, người chết đi cũng không thể sống lại, hiện giờ chiến tranh bình ổn, dù vẫn còn vết thương, họ cũng nên khoan dung sống sót, hận thù không phải là chủ đề của cuộc sống, tình yêu mới vậy.
Làm Regulus thực vui mừng chính là, nhiều ngày về sau, mặc dù thấy Tom anh trai anh vẫn hờ hững nhưng thấy anh cũng không hề đề cập chuyện này, mà cố gắng nói chuyện phiếm với anh, nhưng ánh mắt luôn có chút ai oán, tựa như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, cuối cùng sẽ được Remus “dắt” trở về, đúng là rất thú vị.