Phiên ngoại: Tình yêu của Regulus

Lúc Regulus còn rất nhỏ, ở nhà cũng không được chú ý nhiều lắm, vì tâm tư cha mẹ đều tập trung vào anh trai Sirius. Đúng vậy, anh trai chói mắt hơn anh, kể cả mặt ngoài và thực lực, nên rất nhiều khi, Regulus sẽ đứng ở phòng sách hoặc một góc yên lặng nào đó để đọc sách, hiền lành hiếu học như một Ravenclaw.

Regulus thích pháp thuật hắc ám, đây không chỉ là vì giáo dục của gia đình, mà bản thân anh thấy hứng thú, yêu thích, anh cũng rất ít khi thi triển pháp thuật thật sự trên những động vật còn sống. Chị họ Narcissa hiểu rõ anh nhất cũng đã từng đánh giá anh, nói anh có một móng vuốt sói nhưng lại thiện lương như một con linh dương. Regulus cảm thấy vậy rất tốt, với tính tình đó về sau anh cũng tiến vào Ravenclaw, tuy trong nhà tôn sùng Slytherin nhưng Ravenclaw là lựa chọn thứ hai cũng không phải là không được.

Đáng tiếc, mọi thứ cũng chỉ là tưởng tượng của một mình anh, vào năm Sirius tiến vào Gryffindor ấy, mọi giấc mộng tan theo thành mây khói. Mẹ ở nhà thì điên cuồng mắng chửi, mỗi lần mắng xong đều khóc nghẹn ngào, cha thì nhíu mày cả ngày, Regulus trở thành hy vọng và ký thác mới của cha mẹ, họ ân cần dạy bảo anh, nhất định phải tiến vào Slytherin, nếu không…

Regulus biết phần sau của nếu không là gì, anh nghe thấy tiếng cười nhạo từ các gia đình quý tộc khác, cũng nhận ra sau khi trở về nhà ba càng lạnh lùng hơn. Anh biết, anh mất cái quyền được chọn lựa, dù là vì cha mẹ, anh cũng phải vào Slytherin, cũng phải nguyện trung thành với Chúa tể Hắc ám.

Một năm sau, Regulus tiến vào Hogwarts, tiến vào Slytherin, lẳng lặng ngồi một góc ở dãy bàn. Anh nhìn nơi ngập tràn sắc vàng đỏ, anh trai anh đang cười tự do và vui vẻ, trong lòng thở dài, anh cất đi mọi khát vọng và mơ ước, quyết định ngoan ngoãn làm một Slytherin.

Regulus không quá hòa nhập, anh thích ở thư viện đọc sách, anh cố gắng giảm đi cảm giác mình tồn tại, anh không có bạn bè. Ba năm đầu anh còn muốn có quan hệ với các học trò Ravenclaw, cũng không thể thành công. Tính cách bản thân ngượng ngùng là một phần, thời cuộc thay đổi Slytherin bị cô lập là một phần, cho đến năm thứ năm, Regulus đều không có bạn bè thực sự, mà chị họ Narcissa của anh thì vẫn chăm chút cho anh, vì thế anh cũng không cô độc.

Đến năm thứ năm, Narcissa tốt nghiệp rời trường, Regulus đã không còn quá để ý, sách vở liền trở thành người bạn của anh.

Regulus là một cậu bé rất hiền lành, không nói nhiều nhưng không lạnh lùng, so sánh với Severus Snape lớn hơn anh một tuổi mà nói thì người nọ mới thực sự lạnh lùng không tốt, nên mặc dù Regulus không có bè bạn nhưng cũng không có ai ghét cả, ngoài thân phận Slytherin thì không có đặc điểm nào khác.

Mà mọi chuyện thay đổi đều ở năm thứ năm, nguyên nhân ban đầu xảy ra là Regulus viết cho chị họ Narcissa một bức thư (đương nhiên, lúc đó, Regulus cũng không biết đây là bắt đầu), năm ấy Narcissa và Lucius đã đính hôn, Regulus vẫn mang tính trẻ con bình thường thăm hỏi một vài câu rồi dùng pháp thuật hắc ám che dấu chen thêm một câu: Narcissa, em cho rằng ngài Malfoy xịt rất nhiều keo xịt tóc.

Regulus không phải là viết cho ai đọc, rất tự tin vào pháp thuật hắc ám của mình anh chỉ cảm thấy rất thú vị, anh tin chắc chị mình sẽ không phát hiện, quá nhàm chán anh chỉ muốn tìm một ít trò, tự chơi tự vui.

Cũng không ai ngờ, lần này con cú gửi thư trực tiếp bay vào phòng khách biệt thự Malfoy, mà lúc này, biệt thự Malfoy lại đang chào đón vị Chúa tể Hắc ám vĩ đại.

Một tuần sau, Regulus đang ở dãy bàn ăn sáng, một con cú ném cho anh một gói quà rồi hỏa tốc bay đi, ngay cả thù lao cũng không cần.

Gói quà? Regulus nghĩ, chẳng lẽ Narcissa tặng anh? Ngoài người này thì anh không thể nghĩ ra ai khác. Trở lại phòng ngủ, anh mở gói quà ra thì thấy, bên trong là một quyển liên lạc, trên tấm da dê chỉ đề một dòng: gửi bất kỳ ai.

Regulus ngẩn người nhìn quyển liên lạc, anh biết đây là gì, trò chơi mới phổ biến ở Hogwarts, hai quyển bút ký giống hệt nhau, khi một người viết lên thì cả hai quyển đều hiện, giống như bản viết của gương hai mặt, cùng loại với trò chơi viết thư kết bạn, theo ý trên tấm da dê, đại khái người kia muốn tìm một người bạn giả thuyết rồi.

Regulus cảm thấy không có gì, liền cất quyển liên lạc đi, anh không có bạn bè, nhưng không cần cách giao tiếp không thực tế này.

Hai tháng tiếp theo, anh vẫn như thường một tuần viết một bức thư cho Narcissa, vẫn cứ bỏ thêm một hai lời mang theo pháp thuật hắc ám, chỉ cần nghĩ đến chị họ vẻ mặt nghiêm túc đọc thư này, anh đã cảm thấy thú vị.

Lễ Giáng sinh, anh trai anh lại cãi nhau một trận to với cha mẹ, kéo hành lý rời khỏi nhà, Regulus liền giam mình trong phòng ngủ, cảm xúc suy sụp, ai cũng kông muốn gặp.

Thời điểm đó, quyển liên lạc kia vừa lúc rớt khỏi hành lý.

Regulus mơ màng nhặt lên, như quỷ sai khiến mở ra trang đầu tiên, viết một câu, “Lễ Giáng sinh này thật tệ.”

Đợi thật lâu cũng không có ai đáp lại, có chút mất mát Regulus một lần nữa nằm lên giường, đúng rồi, thứ mà cậu quên bẵng suốt hai tháng, có người để ý mới là lạ.

Regulus vẫn luôn nhìn trần nhà, nhưng cũng không ngủ được, anh không muốn ra ngoài, anh có thể nghĩ ra, chắc chắn mẹ còn ngồi ở phòng khách mắng chửi hay khóc lóc, đến nửa đêm, Regulus đứng dậy rót chén nước uống, lại nhìn tới quyển liên lạc, tự giễu mở ra lần nữa, không ngờ thấy trên đó có thêm một hàng chữ, “Cậu coi cái này là thứ trút giận sao?”

Regulus chợt muốn cười, dù không thấy mặt đói phương anh cũng có thể tưởng tượng sự khó chịu trong giọng nói của người đó, nghĩ nghĩ, Regulus giải thích thật chân thành, “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm.” Không biết nên giải thích vì sao vẫn không sử dụng cái này, đơn giản bỏ qua.

“Cũng vậy.” Cách thật lâu, bên kia có ghi lại.

Regulus không rõ đối phương đang giả vờ an ủi anh hay khác, không miệt mài theo đuổi, anh thay đổi đề tài, “Cậu đang làm gì đó?”

“Đọc sách.” Câu trả lời thực ngắn gọn.

Thích đọc sách? Regulus đột nhiên cảm thấy có một người bạn qua thư cũng không tồi, “Thích sách loại nào?”

“Pháp thuật hắc ám.”

Từ này làm Regulus sợ hãi nhảy lên, thích pháp thuật hắc ám phần lớn là Slytherin, mà trắng trợn nói ra với người xa lạ sao lại y như Gryffindor vậy?

Regulus do dự một chút, chưa đáp lại, chính mình cũng hích pháp thuật hắc ám không nên tùy tiện nói cho người khác.

Lúc này lại hiện ra một câu, “Tôi ếm thần chú lên con cú, bảo nó đưa quyển liên lạc này đến tay người có sở thích giống tôi.” Ý là: đừng che dấu, cậu cũng thích pháp thuật hắc ám mà.

Regulus mặt đỏ lên, nắm thật chặt bút, anh cảm thấy mình bị trêu chọc, hoặc nói là bị xúc phạm, cái tên vô liêm sỉ này! Regulus đóng quyển liên lạc lại, nghiến răng nghiến lợi.

Đại khái qua mười phút, không hề buồn ngủ Regulus nâng cằm ngẩn người, có thể ếm lên con cú pháp thuật hắc ám phân biệt chứng minh đối phương rất giỏi đúng không. Trên thực tế thiếu bạn bè Regulus cuối cùng vẫn mở ra quyển liên lạc, viết lên, mang theo ý như trào phúng, “Thật à, hiển nhiên cậu hạ thần chú không tốt lắm, con cú đáng thương kia đưa xong gói quà mất phương hướng, suýt đập vào tường.”

Regulus đang châm chọc đối phương không thể tiêu trừ mặt tiêu cực của pháp thuật hắc ám lên cơ thể sống. Chẳng qua Regulus hiện tại còn chưa biết, cái gọi là hạ chú với con cú chỉ là lừa dối người ta, nguyên nhân con cú lạc hướng chính là sợ hãi.

“Nếu là cậu, cậu định làm thế nào?”

“Ít nhất để nó như một con cú bình thường.” Regulus suy tư một lúc viết tiếp, “Dùng một thần chú xóa dấu vết, tránh cho người ta nghi ngờ.”

“Cậu nghi ngờ sao?”

Regulus thấy câu này lập tức ảo não, lúc ấy căn bản anh không chú ý, “Cẩn thận luôn tốt hơn.”

Gần như đồng thời quyển liên lạc hiện lên một câu, “Tôi cho rằng diễn xuất cấp cao mới là đạo lý sử dụng pháp thuật hắc ám.”

Chẳng lẽ đối phương là một Gryffindor? Regulus hoang mang, thôi, suy đoán này tốt nhất vẫn không nên viết ra, nếu không phải, không chừng đối phương sẽ giận dỗi, không viết câu này nhưng cần châm chọc Regulus cũng không tiếc rẻ, “Làm giảm phản ứng tiêu cực của pháp thuật hắc ám qua trọng hơn là bảo vệ mình, rất nhiều pháp thuật hắc ám đều có hiệu ứng phản phệ, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng tích lũy theo tháng ngày, đây là kiến thức, tôi nghĩ cậu biết.”

Thật lâu đối phương không đáp lời, Regulus nghĩ, chắc là giận rồi.

“Uy lực quan trọng hơn.” Khi mắt Regulus nhìn mỏi, dòng chữ này tự động đi ra.

“Tên ngốc!” Regulus nhún nhún vai, theo đuổi sức mạnh mà xem nhẹ bản thân trong mắt anh đều rất ngu, “Mặc kệ cậu, tôi đi ngủ đây.”

Thực kỳ lạ chính là, vừa chợp mắt Regulus đã ngủ rồi, xem ra có người tâm sự với mình vẫn rất tốt, tuy người này khá kỳ quái.

Ngày nghỉ Giáng sinh tiếp theo, Regulus đều mở quyển liên lạc tâm sự với người vô danh nọ, phần lớn là vào buổi tối, vì hình như ban ngày người kia rất bận, nội dung họ nói bình thường đều liên quan tới sách vở hay pháp thuật hắc ám. Regulus có thể cảm nhận được đối phương rất có nghiên cứu về pháp thuật hắc ám, hơn nữa thích pháp thuật tấn công, không quá để ý về phòng thủ. Bỏ qua thân phận không rõ ràng, Regulus cảm thấy tán gẫu với người nọ không tồi.

Nói chuyện càng lâu, Regulus cảm thấy mình cũng trở nên thẳng thắn hơn nhiều, quả nhiên là vì không biết nên mới không hề kiêng nể, đối phương chắc là một Slytherin rồi, vì vậy người quen không ít quý tộc, Regulus chỉnh lý tư liệu rồi cuối cùng cho ra kết luận.

“Mặc dù những cái gọi là lễ tiết là đúng nhưng quả thật vụn vặt phiền lòng.” Một lần, Regulus thảo luận cái gọi là tiệc Giáng sinh.

“Lấy tiệc tùng nhà Malfoy làm cơ sở?” Đối phương cũng biết lễ tiết quý tộc đệ nhất giới pháp thuật phức tạp nhất.

“Đại khái, tôi rất nghi ngờ ngài Malfoy từ nhỏ đến lớn lớp học đầu tiên chính là hóa trang.” Regulus tùy ý trêu chọc, đối với chuyện người đàn ông để ý vẻ ngoài này anh vẫn luôn không hiểu nổi, nhưng chị Narcissa của anh cũng rất thích người đàn ông kia, “Có điều, quả thật anh ấy cũng có tư chất xinh đẹp.”

“Đây là lời khen?”

“Tôi nghĩ, đối với ngài Malfoy mà nói, đây đúng là lời khen.” Regulus cười khanh khách, đáng tiếc không thể nói cho anh rể nghe được.

Vì thế với người bạn không biết tên này, Regulus rải qua một lễ Giáng sinh không tồi.

Trở lại trường học, anh bắt đầu bận rộn vì thi cử, nhưng lần này anh không quên người bạn nọ, mỗi tuần anh sẽ lấy một ngày để tâm sự, nói về pháp thuật hắc ám, nói cái nhìn về vị quý tộc nào đó, nói chuyện lý thú xảy ra quanh mình, có người nguyện ý lắng nghe mình nói, thật sự rất không tồi.

Một năm sau, Regulus năm thứ sáu đã đặt người bạn này ở vị trí rất quan trọng, dù anh cũng không biết chi tiết về đối phương nhưng trong mắt anh, những thứ này chẳng là gì cả.

Một ngày, Lucius đặc biệt đến trường thăm hỏi anh, cũng nói tới chuyện gia nhập Tử thần Thực tử, làm con trai nhà Black, chuyện này tuyệt đối anh không trốn được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

“Nói sau đi.” Regulus trả lời tự nhiên, không dám hoàn toàn từ chối, “Em còn chưa tốt nghiệp mà.” Anh có thể có thêm một ít thời gian tự do hay không nhỉ.

Lucius chỉ vỗ vỗ vai anh rồi rời khỏi, trước khi Chúa ể Hắc ám lên tiếng hỏi qua ý của Regulus vẫn tốt hơn.

Buổi tối, Regulus lật xem quyển liên lạc viết đầy, chỉ một hai trang nữa là hết, quả nhiên, anh có được một người bạn cũng là xa xỉ, lần này viết hết rồi cắt đứt luôn, đối với ai đều tốt, “Tại sao?”

“Ừ.” Đối thoại của họ đã phát triển đến mức vô cùng ngắn gọn.

“Sắp hết rồi.” Regulus mê man đặt bút.

“Tôi lại để cú gửi cho cậu một quyển?” Đối phương rất buồn bực vì lý do kông phải là lý do này.

“Không cần.” Regulus thật gian nan viết ra lời cắt đứt quan hệ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Regulus nghĩ nghĩ, rất nhiều suy nghĩ đảo quanh trong đầu, cuối cùng chỉ viết ra một câu hỏi, “Cậu là một Slytherin sao?” Anh cho rằng người nọ là Slytherin, mà hiện tại anh muốn xác định một chút.

“Cậu lại nghi ngờ Nhà của tôi? Hay là tôi biểu hiện chỗ nào không giống như một Slytherin.” Đối phương như rất ảo não, nói chuyện đã hơn một năm, lại bị nghi ngờ có phải Slytherin hay không?

“Không, không phải.” Regulus cười khổ một chút, cắn cắn môi, viết một câu hỏi rất không thích hợp để thảo luận, “Cậu cảm thấy Chúa tể Hắc ám thế nào?”

Lần này thật lâu sau mới đáp lời, hơn nữa không cso đáp án, chỉ là hỏi lại, “Cậu thì sao? Ông ta là người như thế nào?”

Regulus chợt cảm thấy mình có chút điên cuồng, thảo luận về Chúa tể Hắc ám dường như còn tệ hơn là thảo luận về pháp thuật hắc ám, lại nghĩ tới sáng nay Lucius đến thăm, Regulus nâng bút viết tiếp, “Tôi không biết.” Anh thật sự muốn nói điều này.

“Không biết?”

“Cậu là Tử thần Thực tử à?” Regulus hít sâu một hơi, hỏi, lập trường đối phương quyết định anh có thể nói hay không, anh tin tưởng, đối phương sẽ không lừa anh.

“Không!” Lập tức có câu trả lời, hoàn toàn không hề do dự.

“Rất tốt.” Regulus có hâm mộ, Slytherin trung lập, thật là tốt, đáng tiếc là một Black thì không thể lựa chọn.

“Cậu cảm thấy Chúa tể Hắc ám… rất tệ?” Nét chữ đối phương có ngập ngừng, như suy nghĩ rất lâu mới dùng từ ‘rất tệ’.

“Tôi không biết, bình luận về một người chưa từng gặp rất thất lễ.” Regulus bắt đầu viết ý nghĩ của mình, “Tôi cảm thấy tên gọi Chúa tể Hắc ám giống như là một tượng trưng mạnh mẽ, chỉ là tượng trưng nhưng không làm người ta cảm giác thực sự, mà tất cả mọi người lại đang nhìn sự tồn tại sức mạnh này, bằng tư thái hèn mọn, nhưng đây không phải là điều tôi muốn.”

“Vì sao?”

“Chỉ biết nghe theo lời người khác cuối cùng sẽ chỉ mê hoặc mình, một Slytherin chẳng lẽ không nên ngẩng cao đầu đi theo con đường của mình sao?” Regulus ấn mạnh bút phác thảo, tâm trạng phức tạp mà kích động, “Người với người vốn nên bình đẳng, ai sẽ nguyện ý làm nô ɭệ của người khác chứ!”

“Vì ích lợi?”

“Không ích lợi nào có thể cao hơn tự do.” Regulus xoa xoa đôi mắt không rơi lệ, anh thừa nhận, anh sợ hãi, sau khi Lucius tìm anh, anh sợ hãi, vì không muốn nhận vận mệnh kia.

Thật lâu, bên kia không đáp lại.

Regulus ổn định hơi thở của mình, chậm rãi viết, “Xin lỗi, bắt cậu nghe tôi oán giận.”

“Không sao.”

“Quan hệ của chúng ta dừng ở đây đi, tôi không hy vọng một ngày kia liên lụy tới cậu.” Regulus viết từng chữ nên câu từ biệt, “Rất vui được quen cậu, dù cậu là ai, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ người bạn là cậu.”

Đối phương không viết lại, mũi Regulus chua xoát, anh chờ mong một lời từ biệt, hay là câu khác? Anh không biết, nhưng anh không thể hy vọng những thứ xa vờ, ít nhất một câu ‘hẹn gặp lại’!

Một phút sau, một dòng chữ hiện lên, “Tom, tôi tên là Tom Riddle.”

Trong lòng Regulus ấm áp, anh mỉm cười, dù đối phương không nhìn thấy, “Vậy, hẹn gặp lại, Tom.”

Không nói cho đối phương tên của mình cũng là một loại bảo vệ.

Regulus khép quyển liên lạc lại, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại, tựa như ôm một vật báu, một giây sau, Regulus mở mắt ra, cậu ném quyển liên lạc vào trong lò sưởi đang hừng hực lửa, có một số thứ không thể giữ, “Hẹn gặp lại, Tom.” Regulus nhìn trang giấy đầy chữ hóa thành tro, sau đó vô lực ngồi trên sàn nhà, anh, không thể trốn tránh.

Khi Regulus lần thứ hai tỉnh lại cả người đau đớn không còn sức lực.

“Regulus —!” Giọng nữ vui mừng vang lên, một mái tóc vàng sáng đập vào mắt Regulus.

Ngay từ đầu tầm mắt cũng không rõ ràng, Regulus chớp vài cái mới nhìn rõ người phụ nữ trong mắt đầy nước, người này là ai vậy? Nhìn qua rất giống chị của anh nhưng hình như lớn tuổi hơn.

“Regulus, không nhớ chị sao, chị là Narcissa đây mà.” Người phụ nữ khóc nghẹn, muốn vươn tay nâng em trai dậy lại sợ mình làm em đau.

“Narcissa?” Regulus mở to mắt, cố gắng ngồi dậy để nhìn rõ ràng hơn.

Narcissa vội vàng đỡ tay, đỡ em trai ngồi dậy.

Lúc này, một gia tinh đúng lúc gọi Lucius tới, người đàn ông bạch kim đi đến bên giường, “Khỏe chứ?”

“Hai người…” Regulus không thể tin được hai mắt của mình, vì sao chị và anh rể của anh nhìn qua già đi rất nhiều vậy.

“Bây giờ là năm 1997.” Lucius nói đáp án.

“Cái gì?” Regulus tưởng mình nghe nhầm, anh nhìn chị gái, người sau gật đầu.

“Uống chút nước đã.” Narcissa đưa qua một ly nước ấm, nhìn đối phương uống xong mới tiếp tục nói, “Em ngủ rất lâu, chúng ta rất lo lắng nhưng cũng tỉnh lại rồi.”

Ký ức Regulus trở về, sau đó anh nhớ lại cái gì, sắc mặt trắng bệch, “Chúa tể Hắc ám…”

“Không sao, ông ta thua.” Narcissa trấn an em trai mình, có ngài Slytherin ở đây, chúa tể điên kia dù còn sống cũng không uy hϊếp được họ, “Em không cần phải sợ.”

“… Người ấy đã chết?” Regulus hoảng hốt.

“Còn chưa.” Lucius lắc đầu.

Regulus mím miệng, không hỏi thêm, anh khẽ đánh giá mọi thứ xung quanh, nghe chị gái kể lại những chuyện xảy ra mười mấy năm nay.

“Sirius đâu?” Regulus nghe nửa ngày cũng không thấy gì về anh trai.

Narcissa bí, sau đó cô gục đầu xuống, “Cậu ấy đã chết.”

“A.” Regulus không ngờ mình có thể bình tĩnh như vậy.

Vài ngày đầu, Regulus đi lại có hơi khó khăn, chị gái anh liền giúp đỡ anh đi một chút, cẩn thận chăm sóc anh, nói một ít thay đổi trong nhà, chậm rãi, anh khỏe lại, đảo mắt, lại là lễ Giáng sinh.

Anh nghe thằng bé Draco gọi mình là cậu cảm thấy rất mất tự nhiên nhưng Lucius nói không thể bỏ lễ nghi, mà đứa cháu ngoại thứ hai lại làm anh hoảng sợ, chủ yếu là trên cổ quấn quanh một con rắn. Anh lập tức nhớ tới Tom, người đàn ông kia cũng nuôi một con rắn, nhưng con rắn tên Elsa này, hiển nhiên đáng yêu hơn nhiều.

Khi anh cầm lấy bức thư từ tay Abra, anh thật sự cho rằng đó chỉ là một món quà Giáng sinh bình thường, nhưng sau khi chạm vào tấm da dê đó, anh chợt quên mất hít thở ra sao, hơi thở của người kia làm anh khó thở, “Thứ này, cháu lấy ở đâu?” Đầu óc anh đều đang kêu gào, không thể, không thể nào, người truyền tin cho anh đã biến mất rồi.

Nhưng Abra lại nói rõ cho anh biết, người đưa cho thằng bé bức thư này là Tom Riddle, cực kỳ chân thật.

Giờ phút này Regulus không quan tâm về thân phận của thằng bé này, mà hoàn toàn tập trung lên bức thư, linh hồn người đàn ông kia đầy đủ rồi? Người đàn ông ấy nhớ rõ anh?

Trong lòng bối rối, Regulus lắc đầu với chị gái đang lo lắng, đi về phòng mình, anh ngồi trên giường, đoán bên trong sẽ viết gì, là giải thích sao? Regulus thở dài, tính cách của Tom sẽ không dễ dàng giải thích, chẳng lẽ là trách cứ? Cũng không thể, mình không hề làm sai, hay là hẹn anh gặp mặt? Khả năng này cao nhất, nếu vậy, anh có nên đi gặp hay không, anh thực sợ hãi, anh không thể tin được người đàn ông kia đã khôi phục bình thường, hơn nữa, nhiều năm như vậy, anh cũng không thể tin được người đàn ông kia còn muốn anh.

Nắm cây đũa phép mới, Regulus nhắm mắt lại, ếm một thần chú biểu hiện.

Chậm rãi mở mắt ra, Regulus thấy trên tấm da dê lớn chỉ viết ngắn ngủi một câu, tổng cộng có ba chữ, nhưng ba chữ này lại gần như khiến Regulus khóc thành tiếng, trên đó viết: tôi yêu em.

Tom chưa bao giờ nói yêu anh, mà ngay cả thích cũng chư từng thẳng thắn thừa nhận, đương nhiên, Regulus cũng vậy, anh không thích hợp nói những lời tình cảm.

Cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mìn, Regulus cất kỹ tấm da dê, anh nhẹ nhàng xuống tầng, nói với người nhà muốn ra ngoài một chút, từ chối Narcissa đi cùng, anh một mình ra khỏi biệt thự.

Cho đến khi rời khỏi, anh mới cảm thấy mình quá xúc động, anh còn không biết Tom ở đâu, vậy anh nên đi nơi nào? Anh thật là một tên ngốc!

“Lễ Giáng sinh tệ lắm ư?” Giọng nói quen thuộc, câu nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Thân thể Regulus cứng đờ, anh không dám quay đầu lại, chỉ sợ đó là một giấc mơ.

Anh không quay đầu lại không có nghĩa là người nọ không tiến lên.

Gương mặt quen thuộc lần thứ hai xuất hiện trong mắt Regulus, người đàn ông kia phong độ nhẹ nhàng như khi mới quen.

“Reg, đã lâu không gặp.” Tên gọi thân mật, giọng điệu thân mật, Tom vươn tay xoa hai má thiếu niên.

Regulus lùi sau một bước, anh cắn cắn khóe môi, không lên tiếng.

Người đàn ông lập tức cười khổ, cách hồi lâu, giọng nói ngân nga mang theo chút mờ ảo, “Hình như là lỗi của tôi.”

“Hử?” Regulus nhíu mày.

“Về tranh chấp của chúng ta, kết quả thực nghiệm chứng minh, đúng là lỗi của tôi.” Chính là thừa nhận sai lầm, nhưng không ngờ, Tom nhướng mày nhìn thiếu niên gã đã mong nhớ thật lâu, “Sống lại một lần, em sẽ hết sức ngăn cản tôi không phạm sai lầm nữa chứ?”

Regulus bất động, anh tin tế miêu tả mỗi cm trên mặt người đàn ông, người đàn ông này, đúng là người mình yêu.

“Em nguyện ý yêu tôi têm một lần nữa chứ?” Tom nghiêng người về trước, lần này hôn một cái, trong tận cùng ký ức, những ký ức mềm mại nhất liên quan tới thiếu niên, vật báu của gã.

Khi xúc cảm ấm áp trên môi mở rộng, mắt Regulus trở nên hiền hòa mà mơ hồ, anh vươn tay ôm chặt người đàn ông đang hôn mình, anh biết, anh vẫn luôn yêu người này, chưa bao giờ thay đổi.

Tom trực tiếp ôm Regulus độn thổ, địa điểm là phòng ngủ của biệt thự Lestranger, hiện nay căn cứ của gã là ở đây.

Hai cơ thể nhanh chóng dây dưa, cảm thụ lẫn nhau bằng bộ dáng nguyên thủy nhất. Trên người thiếu niên rất nhanh che kín ấn ký đỏ tím, mười mấy năm thiếu hụt khiến Tom có hơi mất khống chế, người này là của gã, chính là của gã. Tom hiền lành rồi thô bạo, gã lắng nghe tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên sau đó cắn nuốt mọi thanh âm vào nụ hôn. Gã thật cẩn thận mở thân thể thiếu niên, sau khi đối phương thích ứng hung hăng chiếm hữu, Regulus Black, người này vĩnh viễn là của gã, vĩnh viễn.

***

Regulus ra đầy mồ hôi, anh mệt, lại không buồn ngủ, mềm nhũn tựa vào trước ngực người đàn ông, anh lẳng lặng hít thở.

“Ổn chứ?” Ngón tay Tom lướt qua lướt lại sau lưng thiếu niên, lần này không mang theo những hàm xúc khác.

Regulus ngiêng đầu, không để ý, làm chuyện này vào ban ngày anh vẫn không quen, huống chi hiện tại bên ngoài đã tối, bọn họ ít nhất đã làm cả một chiều? Tưởng tượng như vậy, mặt anh liền đỏ.

“Vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy.” Tom cười khẽ, chọc chọc đôi môi đối phương đã sưng lên.

Regulus không có khí thế liếc Tom một cái, đột nhiên nghĩ tới đề tài khác, “Đúng rồi, anh nhờ đứa bé kia truyền tin, thằng bé là ai vậy?” Chỉ đến lúc này, người cháu ngoại khác thường kia của anh mới được anh nghĩ tới.

Tom vỗ gáy, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Nhà Malfoy chẳng lẽ không nói cho em biết?”

“Em quên hỏi.” Regulus bĩu môi, “Anh nói cho em cũng thế mà.”

“Trên thực tế, ngài ấy đã cứu tôi một mạng.” Tom thở dài, “Nói đến thân phận, ngài ấy chính là lão tổ tông của tôi.”

“Có ý gì?” Regulus nghe không hiểu.

“Salazar Slytherin.” Tom bất đắc dĩ, chỉ đành nói rõ.

“A?” Regulus chống người, lại vì phần eo mỏi lần thứ hai gục xuống, “Anh nói đùa hả!”

“Tôi là loại người nói đùa hay sao?” Tom nhướng mày.

“A, không.” Regulus vội lắc đầu, đầu óc lại không ngừng xoay chuyển, đứa bé kia lại là Salazar Slytherin, người sáng lập Nhà rắn, sao còn sống ở ngàn năm sau? Hơn nữa, đứa bé kia thích ăn đồ ngọt? Thật quái dị!

“Reg…” Tom nắm thắt lưng thiếu niên thay đổi tư thế, gã khó chịu cắn cái cổ đã loang lổ dấu vết, “Không được nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt tôi.”

“Này!” Regulus ý thức được không khí thay đổi, lại làm? Thắt lưng anh rất mỏi.

“Không phải này, em nên gọi tôi là Tom, ở đâu cũng được.” Tom phối hợp đặt tay, gã biết điểm mẫn cảm của người yêu mình ở đâu.

“Tom, anh… em…” Regulus lập tức nói không nên lời.

“Tôi yêu em.” Lần thứ hai tiến vào thân thể căng khít của thiếu niên, Tom không kìm lòng nổi nói bên tai Regulus.

Regulus ngơ ngẩn chớp mắt, hai má lập tức đỏ ửng, anh vươn tay ôm cặt người đàn ông bên trên, cố gắng nghênh hợp động tác đối phương. Làm thì làm, dù sao anh cũng rất thoải mái, ít nhất khi làm rất thoải mái.

Đến đêm khuya, Regulus không nâng nổi một đầu ngón tay, anh vô cùng ai oán tựa vào người đàn ông, lần này, anh vừa mệt vừa buồn ngủ, không đến một giây, anh liền nhắm mắt lại đi ngủ.

Tom gợi lên khóe miệng ôm thiếu niên vào trong ngực, lần này, nhất định gã sẽ nắm chặt hạnh phúc trước mắt.

Ngày hôm sau, Regulus không thể xuống giường, anh nhìn Tom đang cho mình ăn nghiến răng nghiến lợi, đến buổi chiều, anh muốn một tấm da dê bắt đầu viết thư, tối hôm qua anh không trở về, Narcissa nhất định sẽ lo lắng.

“Viết làm chi, tôi đi nói không phải được rồi sao.” Tom tùy tiện liếc tấm da dê nói.

“Không cần!” Regulus từ chối.

Tom nhún vai, không đi cũng tốt, gã suýt quên mất Salazar đang ở chỗ này, lão tổ tông kia cũng không dễ chọc.

Đơn giản báo bình an, nói mình hai ngày nữa trở về, Regulus liền giao thư cho cú, liếc Tom, haizzz, quan hệ giữa anh và Tom vẫn không nên nói, lộ ra nhất định sẽ rất kinh khủng.

“Em nghỉ trước đi, tôi bận một chút.” Tom hôn hôn trán người yêu, tựa như đang dỗ trẻ con.

“Không phải lo cho em.” Hơi khó chịu Regulus chui vào chăn, thắt lưng vẫn rất mỏi.

Ở lại hai ngày, Regulus về biệt thự Malfoy, chào hỏi sau, anh lấy lý do muốn một lần nữa chỉnh lý gia tộc Black mà chính thức rời biệt thự, trở lại nhà Black. Anh nhìn thấy chị gái và anh rể lo lắng cho mình, nhưng anh thật sự không tiện nói ra.

Kreacher nhìn thấy anh thì lệ dâng, trái phải cậu chủ nhỏ, còn lập tức đưa hộp dây chuyền ra,nói không thể hoàn thành mệnh lệnh của anh, cuối cùng còn đập đầu vào tường.

Regulus ngăn cản hành vi Kreacher tự hại bản thân rồi cầm lấy hộp dây chuyền, ở đây có một mảnh linh hồn của Tom, dù mảnh linh hồn này đã không còn quan trọng gì với Tom nữa.

“Con trai thân mến của mẹ, rốt cuộc con cũng trở lại.” Bà Black khó nén ngạc nhiên và kích động.

“Mẹ, con rất khỏe.” Regulus đã biết được tin ba mẹ mất, anh nhìn bức ảnh rất lớn, lòng tràn đầy phiền muộn.

Ở đây không đến một ngày, Regulus lại tới biệt thự Lestrange tìm Tom, anh không gặp bầy tôi hiện tại của Tom chỉ là ở trong phòng Tom, đọc sách, tâm sự hay yên lặng tựa vào vai Tom đi ngủ. Anh rất quý trọng thời gian hai người bên cạnh nhau, anh biết, Tom cũng vậy.

Lễ Giáng sinh qua đi, một con phượng hoàng đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ, làm Regulus hoảng sợ, anh biết chỉ có một con phượng hoàng vẫn luôn sinh hoạt ở Hogwarts, “Fawkes?”

Phượng hoàng xinh đẹp mở cánh gật đầu, rồi dừng trên người Tom.

“Làm sao vậy?” Regulus lo lắng nhìn người yêu, vật cưng của Dumbledore sao lại tới đây.

“… Lão tổ tông bảo tôi đến Hogwarts.” Tom cũng không hiểu, gã nhận ra lão tổ tông không muốn thấy gã.

Regulus căng thẳng, vội tỏ thái độ, “Em cũng đi!”

Vì thế, Tom liền cùng người yêu tới Hogwarts.

“Chắc đã có chuyện.” Regulus thấy Giám ngục liền rét run.

“Ừ.” Tom cũng lạnh mặt, chỉ huy Nagini đi tìm xà tổ.

Chỉ chốc lát sau, hai người một rắn liền tới ký túc xá Slytherin.

Khi nghe xà tổ nói Tom hợp với Nhà sư tử hơn, Regulus tò mò chớp mắt, sau đó trấn an người yêu vẻ mặt hậm hực, kỳ thực, trong lòng anh cũng cảm thấy Tom quả thật có khí chất lỗ mãng của Gryffindor.

Có điều sau đó đối mặt với sư tổ, Regulus mới thật sự bị sợ choáng váng, Tom cũng là người có dòng máu Gryffindor? Éc, Merlin ơi, tuyệt đối đây là tin tức làm đảo điên cả giới pháp thuật, người có dòng máu hai bên, người thừa kế hai bên, Regulus không đành lòng nhìn Tom, vậy nhiều năm người yêu gây áp lực rốt cuộc là vì cái gì đây.

Nhưng đây thật sự chỉ là bắt đầu.

Đến Hogwarts ngày hôm sau, lại một tin tức bùng nổ – tình yêu thần kỳ giữa Gryffindor Ron và Slytherin Millicent, sau đó tình yêu thần kỳ dẫn phát tới sự kiện ngất tập thể nghiêm trọng nhất ở bệnh thất từ trước tới nay, anh cùng Tom ở cửa bệnh thất chất vấn nguyên nhân, mà đôi song sinh đưa ra đáp án làm toàn trường kinh khủng.

Salazar Slytherin và Godric Gryffindor là người yêu!

Éc, Merlin ơi, Regulus không khỏi toát ra nghi vấn, dòng máu Gryffindor của Tom rốt cuộc là truyền thừa từ ai?

Bịch!

Regulus quay đầu, chỉ thấy người yêu luôn luôn bình tĩnh không sợ hãi của anh hoa lệ ngã xuống.

Xấu hổ cười cười, Regulus vội dùng thần chú trôi nổi đưa người yêu đi, có lẽ anh còn phải thuyết phục người nào đó sau khi tỉnh lại không cần gϊếŧ người diệt khẩu. Cũng may sự kiện Chúa tể Hắc ám ngất xỉu vẫn không truyền ra, các học trò Slytherin không dám hó hé, các học trò Gryffindor thì bị hiệu trưởng Dumbledore ép im lặng. Chắc lão hiệu trưởng cũng lo lắng, con thỏ nóng nảy ắt sẽ cắn người, huống chi còn là một Chúa tể Hắc ám nữa.

“Tom?” Văn phòng lớp bay, Regulus thăm dò gọi người yêu đã tỉnh lại.

Tom ngơ ngác.

“Bình tĩnh, Tom.” Regulus cố gắng an ủi, nhưng một suy nghĩ không ngừng xoay tròn trong đầu anh, tuyệt đối là huyết thống trực hệ hai bên, vậy rốt cuộc Salazar và Godric ai sinh con nhỉ? Nam phù thủy và nam phù thủy cũng có thể sinh con, thật là giỏi!

“Em đang nghĩ gì!” Giọng điệu hung tợm, mặt Tom đen sì, dáng vẻ này của Reg, có thể nghĩ con cáo già kia sẽ cười thành thế nào nữa.

“Không, không có gì.” Regulus xua tay, cười mất tự nhiên.

Tom kéo Regulus một cái rồi cắn vai đối phương, gã cần trút giận.

Regulus chớp mắt mấy cái, liếc ngoài cửa sổ, ban ngày.

Thân thể ma sát, độ ấm dần dần lên cao, Regulus liếc thấy cái chổi bay đặt ở góc tường, đúng rồi, còn chưa nhìn Tom cưỡi chổi bao giờ, lần sau nhất định bảo anh ấy đi cưỡi, uy tín của Chúa tể Hắc ám đã hoàn toàn đảo lộn trong lòng Regulus.

Không đợi anh nghĩ thêm gì khác, cảm giác tê dại đã dọc sau lưng thổi đến, tầm mắt Regulus trở nên mơ hồ, anh mông lung cười hì hì nhìn người đàn ông giở trò với mình. Tiếng cười này như chọc giận người đàn ông tóc đen, động tác người sau càng lúc càng mạnh, ép Regulus thở liên tục, tựa như con cá trên bờ chỉ có thể ôm người đàn ông mặc kệ.

Ít nhất ở trên giường, bản tính cuồng dã của người yêu rất Gryffindor mà, khi kɧoáı ©ảʍ tiến đến, Regulus hôn hôn mặt Tom, nói, “Em yêu anh.” Dù anh là ai, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn.