Chương 40: Tôi phát điên mất thôi

Phó Thanh Hàn xoa nhẹ một hồi, cảm thấy thoải mái nhiều.

Đột nhiên cậu hỏi một câu không liên quan, thậm chí có chút không hiểu được: “ Cô không thể rời bỏ bọn họ sao?”

“Ai?” Phó Thanh Hàn hỏi

"Phó Sương, Phó Vân Y ... Công ty này ... Cô hẳn là so với tôi biết rõ hơn ..." Lư Sanh Hạo không thể tiếp tục, và anh ấy không biết tại sao mình lại nói điều này.

Phó Thanh Hàn cau mày nhìn cậu chằm chằm: "Vậy còn cậu, tại sao lại tới?"

"Tôi ..." Lư Sanh Hạo cúi đầu một hồi mới trả lời, "Tôi khác với cô, tôi là đàn ông, cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, có lẽ đây mới chỉ là bước khởi đầu của sự nghiệp, bàn đạp. Còn cô dường như đang ở rất gần họ ".

Phó Thanh Hàn im lặng một lúc:" Tôi sẽ không bỏ họ, và tôi sẽ không rời khỏi đây, đỉnh cao là sự nghiệp của tôi.”

" Hắc bang hỗn loạn! "Lư Sanh Hạo có chút nóng nảy," Sao cô không hiểu? Bọn họ, bọn họ làm mọi thứ, bọn họ sẽ làm chuyện phi pháp, còn có gϊếŧ người! Cô bị cuốn vào, về sau phải làm sao? "

Đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, chạm đến trái tim của Phó Thanh Hàn: “ Cậu đang quan tâm đến tôi sao?"

Lư Sanh Hạo cắn răng: "Đúng vậy! Tôi thừa nhận rằng tôi quan tâm em quá nhiều, nhưng chỉ là tôi coi em như một người bạn. Tôi rất lo lắng cho em. "

Phó Thanh Hàn cười nhẹ, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, phi thường rực rỡ, lại đột nhiên nhắc tới chuyện không liên quan:" Bạn gái nhỏ của cậu thế nào? "

Nói đến đây, Lư Sanh Hạo ánh mắt tối sầm lại, chợt nhận ra rằng. anh đã không nghĩ đến cô ấy trong một thời gian dài.

Đó là một cơn đau không thể chịu đựng được, nhưng sau đó vì tiếp xúc với Phó Thanh Hàn, cơn đau đó vô hình giảm bớt. Điều này ... có nghĩa là anh ấy đã thực sự yêu một lần nữa và rơi vào lưới tình người phụ nữ mê hoặc này?

"Là bạn gái cũ ..." Lư Sanh Hạo không muốn nhắc tới những chuyện này, lại càng không muốn đối mặt với sự thật, nghĩ rằng không lâu sau mình đã có quan hệ với người phụ nữ khác, và suýt chút nữa đã quên. bạn gái cũ của anh ấy ... Anh ấy đã yêu bạn gái cũ của mình lâu như vậy, và anh ấy không có bất kỳ quan hệ tìиɧ ɖu͙© nào! Người ta có thể tưởng tượng tình yêu trang trọng như thế nào trong trái tim của Lư Sanh Hạo

Phó Thanh Hàn ngừng chọc vào vết sẹo của mình, ngay khi thang máy đến, Lư Sanh Hạo do dự, tiếp tục đỡ cô, đưa Phó Thanh Hàn đến văn phòng dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Khi Lư Sanh Hạo chuẩn bị rời đi, Phó Thanh Hàn gọi cậu: “Lư Sanh Hạo.”

“Hả?” Cậu vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình, cậu nhìn lại mắt cô, và ánh sáng ấm áp chiếu vào cậu. Gương mặt trẻ trung và điển trai của anh ấy lại tỏa nắng lạ thường.

Phó Thanh Hàn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn vì ngày hôm đó. Nếu không có cậu, có lẽ bây giờ... Dù sao, không cần biết cậu nghĩ gì, thực sự tôi rất cảm kích.”

Không biết bao nhiêu lần trong đầu anh lại dồn lên não, gạt hết mớ hỗn độn sang một bên và chiếm lấy mọi thứ. Lư Sanh Hạo không biết đó là bất bình hay bùng phát sau khi kìm nén nó quá lâu. Đột nhiên, anh bước nhanh đến chỗ cô và chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn cô với ánh mắt rực lửa: "Có phải chỉ là cảm ơn không? Em biết không, ngày nào giờ tôi cũng nghĩ về em, ngày đó là tất cả về chúng ta ... Tôi phát điên mất rồi."