Chương 39: Trừ phi cô hầu hạ tôi đêm nay

Phó Thanh Hàn nói thêm hai lời, lão đầu trọc trực tiếp xua tay, sốt ruột nói: "Đừng nói nữa, chuyện này không được, trừ phi cô hầu hạ tôi đêm nay. Chờ tôi thoải mái, chuyện gì cũng dễ nói! "

Đồng tử của Phó Thanh Hàn co rút lại, vẻ mặt hơi thay đổi:" Chủ tịch Trương, ông nói cái gì?

Ông ta vẻ mặt khinh thường, nâng âm lượng lạnh lùng lên nói:" Hoàn Vũ làm chỗ dựa của ngươi. Còn có thể dựa vào cái gì nữ nhi không có xuất thân? Đã ngủ nhiều đạo diễn? Khi đi ra ngoài làm như vậy sợ người ta phá? Không phải là ta không có. Hôm nay việc này không phải là ta không cho cô thể diện, chúng ta nói thẳng với nhau, cô liền nói không ngủ. Không ngủ thì đưngf nói chuyện, tôi đối với hangj mucj này không có hứng thú.”

Nói xong, ômh ta vỗ bàn vài cái, rượu đã bị đổ.

Phó Thanh Hàn ban đầu không được thoải mái cho lắm, nghe những lời kinh tởm của anh ta liền cảm thấy muốn nôn mửa, sắc mặt tái nhợt, đứng dậy, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, trực tiếp rót từ trên đỉnh đầu xuống. Thứ chất lỏng màu đỏ rượu chảy dọc theo cái đầu trọc lóc, dính vào vài sợi tóc lưa thưa, nhỏ xuống vầng trán nhẵn nhụi. Gã hói không bao giờ tưởng tượng được rằng cô lại dám trực tiếp làm chuyện đó. mặt đỏ bừng, bụng đỏ bừng, da thịt trên bụng run lên, đũng quần ướt sũng.

Phó Thanh Hàn cười khinh thường: "Tôi nghi ngờ làm sao bây giờ ông lại đến được vị trị này? Còn dùng tiểu kế à? Nữ giám đốc của anh thích bị kim châm sao? Ông đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhìn thấy ông khiến tôi phát ghê tởm. "

Nói xong, thong thả vặn hông đi về phía cửa. Người đàn ông hói phía sau đập bàn và trở nên tức giận. Rùng mình: “ Cô , sao cô dám đối xử với tôi như thế này? Một công ty nhỏ có Hoài Vũ làm hậu thuẫn thì tuyệt sao?! Cô, nếu cô đi ra khỏi cửa này, trong vòng một tháng, tôi không tin rằng coo sẽ không bị đánh bại.! "

Phó Thanh Hàn cười đến ngọt ngào, đôi mắt lạnh như băng toát ra vẻ lạnh lẽo: “Trong một tháng, tôi muốn xem ông làm như thế nào hầu hạ ta.”

Sau đó, xoay người nắm cửa bước nhanh đi, không muốn nói chuyện với người đàn ông ghê tởm này.

Khi đi ra ngoài, Phó Thanh Hàn vẫn cảm thấy khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đáng khinh và khốn nạn như vậy. Hơn nữa trong người không khỏe , cô miễn cưỡng trở lại công ty, đã sắp không chịu nổi.

Khi thang máy đi đến, Phó Thanh Hàn đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên thân thể xẹt qua, cả người ngã sang một bên, trên không trung đột nhiên có một đôi cánh tay cường tráng duỗi ra, chính là Lư Sanh Hạo.

Phó Thanh Hàn ngẩng mặt lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Lư Sanh Hào trong lòng run lên, vội vàng hỏi: “Phó tổng , cô bị sao vậy?”

“Không sao… hơi chóng mặt, bụng không được khỏe, một lát nữa tôi sẽ ổn.”

Phó Thanh Hàn xoa bụng cho bớt đau, nhìn Lư Sanh Hạo đang đơ ra bên cạnh, nhớ tới mấy ngày nay hai người đều cố ý tránh mặt nhau, thầm thở dài. Chuyện xảy ra ngày hôm đó thực sự ... khiến cô hơi bối rối không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

Lư Sanh Hạo nhìn mọi thứ bằng hai mắt trống rỗng, đầu óc rối như tơ vò, trong thang máy im bặt.