Sau khi tôi nói xong. Hà Thẩm chưa kịp đáp trả thì người quản lý đã đưa hai túi nước đã tới, Cố Hoài lấy nó đưa cho tôi và Hà Thăm.
"Mau chườm túi nước đã đi, má trái em bị hai tát, sưng lên không tốt đâu"
Cố Hoài vừa nói xong, Tống Từ nhận thấy những vết ngón tay đỏ mờ trên mặt tôi. Mặt anh ta đanh lại vì tức giận, anh ta nhìn Hà Thẩm với vẻ mặt nghiêm túc. Cô ta nhỏ giọng biện hộ. "A Từ, là cô ấy tự ý thay đổi kịch bản, tát em mấy cái, rõ ràng là muốn công khai trả thù em". Tôi hừ lạnh một tiếng. "Cô cố ý NG, có chắc là có không muốn tát tôi vài cái không?" "Nếu còn nhận lỗi, tôi chắc sẽ không đánh lại”
Tôi dừng lại, nhân lúc cô ta không đề phòng tôi lấy ngón tay quẹt lên lớp hóa trang hồng hồng đỏ đỏ trên mặt cô ta, giơ nó lên cho Tống Từ xem. "Tôi đã nói với cô, đừng tưởng tượng tôi là kẻ thủ nữa"
"Vì đã ly hôn rồi nên tôi không còn lưu luyến gì với anh Tống đâu!"
"Cô lo lắng không đúng chỗ rồi!"
Sau khi bị tôi vạch trần ngay tại chỗ, mặt Hà Thẩm hết đỏ bừng rồi tái nhợt, nghẹn ngào
"Là hóa trang cho phim” Giọng nói của Hà Thẩm càng lúc càng yếu ớt
Sắc mặt của Tống Từ càng thêm ảm đạm. Bầu không khi thật khó xử. Cố Hoài vỗ vai Tống Từ, chuyển đề tài. "Khi nào thì lại uống rượu mừng đây? Lần trước tôi không được thưởng thức đâu"
“Nói sau đi!" Tâm trạng của Tổng Tư không thoải mái, khuôn mặt của Hà Thẩm tối sầm lại.
Cô ta nhìn tôi chăm chăm và thay đổi nét mặtkhi nhìn Tống Từ. "A Từ, chúng ta đi bệnh viện đi, hình như em có chút không thoải mái - Hà Thẩm xoa xoa thái dương, giọng điệu quyến rũ.
Tống Từ cúi đầu nhìn cô ta, không trả lời, sắc mặt lạnh lùng. Anh ta buông Hà Thẩm ra xoay người rời đi, Hà Thẩm lênh khênh giày cao gót lẽo đẽo theo sau với vẻ mặt đau khổ. Nhìn vào bóng lưng của hai người họ, tôi cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng. Tống Từ tức giận như vậy, tôi có nên trả tiền lại không? Nhưng tôi và anh là có đăng ký kết hôn, tôi đã hoàn thành vai trò một người vợ nhỏ ngọt ngào của anh ta trong ba năm. Nếu ra tòa kiện, tôi có thể không thua. Nghĩ như vậy, tôi vuốt ngực tự trấn an mình.
Bỗng nhiên, phía sau bị bàn tay to lớn của Cố Hoài đỡ lấy, tôi không tự chủ được nhào trong lòng anh. Mặt tôi dụi vào cơ ngực cường tráng của anh.
Ồ... Có chuyện rồi đây
"Đừng buồn, anh ta không đáng!" Cố Hoài trầm giọng nói. Tôi muốn ngẩng đầu lên, nhưng anh càng siết chặt tay hơn, ép tôi vào ngực
"Muốn khóc thì khóc đi em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ với anh"
Cô khóc con khỉ khô ấy, Cố Hoài ôm chặt quá tôi không thở được, tôi giấy giua đẩy ra. “Trông tôi buồn lắm hả?!" Cổ Hoài trong mắt tràn đầy đau khổ:"Đừng gượng cười"
Là diễn viên nên tôi nương theo Cổ Hoài luôn: "Đạo diễn Cổ, hiện tại em rất buồn, ngoại trừ khóc trong vòng tay anh, em còn có thể yêu cầu gì khác không?" "Muốn gì thì nói với tôi" Cố Hoài vuốt thẳng áo, về mặt mong đợi. "Em có thể nghỉ một ngày không? Em sẽ điều chính tâm trạng của mình". Ngôi nhà tôi mua vừa được sửa sang lại, cuối cùng tôi cũng có một ngôi nhà, nếu không có việc gì làm, tôi muốn quay về nghỉ ngơi.
"Không được" Cổ Hoài kiến quyết cự tuyệt.
“Tiên thuê nhân viên, thuê địa điểm và thiết bị đều rất đắt không nên lãng phí tiền của các nhà đầu tư."
Tôi lẩm bẩm. "Nữ chính chạy rồi"
"Người đầu tư chính là mẹ chồng tương lai của có ta, cô ta kiếm được tiền của mình và làm mất tiền mẹ chồng mình, chúng tôi không cần quan tâm đến cô ta. Mẹ chồng cũ, dì chơi tốt thật đấy!