Chương 8

Tôi đã dùng kỹ thuật khen ngợi này nhiều lần lên Tổng Tử dù anh ta luôn làm tôi khó chịu. Chẳng hạn như khi làm bếp, anh ta hỏi ý kiến tôi nhưng lại gọi tôi là Hà Thấm. Tôi cũng chẳng quan tâm, vỗ tay khen cho anh ta sung sướиɠ:

"Chồng em thật tuyệt vời…”

"Chồng em là người quyết đoán trong kinh doanh, chồng em cũng rất giỏi nấu ăn nữa"

“Còn có cái gì chồng em không biết sao?”

"Em phải làm sao bây giờ? Chồng à, em thật sự càng ngày càng yêu anh, thiếu anh em sống không nổi!"

Mỗi khi được khen, Tống Từ luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng hai vành tai đỏ lên nói với tôi rằng anh ta muốn được tôi khen ngợi.

Bây giờ thủ thuật tương tự được sử dụng với người anh em tốt của anh ta là Cố Hoài. Tống Từ vốn luôn tỏ ra bình tĩnh thờ ơ, giờ phút này đã vô cùng tức giận, l*иg ngực phập phòng.

"Thật quá đáng, sao lại chọc giận Tống Từ?" Cố Hoài hạ giọng, vừa nói vừa đưa tay ôm eo tôi.

Không khí lập tức đồng cứng lại, ánh mắt của Tống Từ rơi vào tay Cố Hoài, ước gì có thể đào một cái lỗ ra khỏi người anh ta. Nhận thấy một cuộc chiến giữa hai người đàn ông bắt đầu, tôi hét lên:

“Dừng lại!"

"Đừng đánh nữa!"

“Đừng đánh nữa~"

Tôi còn đang đắm chìm trong mộng tưởng thì giọng nói của Tiêu Địch Địch đột nhiên vang lên sau lưng:

"Ôi chao~"

Ba người chúng tôi đi theo âm thanh và tất cả đều bị sốc.

Hai má của Hà Thấm đỏ bừng và sưng tấy, đầu tóc rối bù và vẻ mặt buồn bã.

Trông không giống như cô ta đã bị tôi tát một vài cái mà giống như bị mấy tay xã hội đen đánh tơi bời.

Trông Hà Thấm cực kỳ thương tâm.

Tống Từ vội vàng đến đã Hà Thấm đang gục xuống. Dựa vào vòng tay của Tống Từ, Hà Thấm lại tỏ cái vẻ trà xanh: "Mọi người đừng trách cô Đường, cô ấy chỉ nhập vai quá thôi. Cô ta có oán hận trong lòng, tôi hiểu, tôi không trách cô ấy!"

Tôi khoanh tay, nhếch môi xem cô ta diễn kịch.

Cố Hoài có chút đáng tiếc: "Hà Thẩm, cô đem kỹ năng diễn xuất này vào nhân vật, nhất định sẽ thành công!”

Tôi kinh ngạc nhìn Cố Hoài, người này có con mắt thẩm định trà xanh quá tốt

Vẻ ngoài đáng thương của Hà Thấm đã khơi dậy mong muốn bảo vệ của Tống Từ: "Đường Thi! Nếu cô có bất kỳ điều gì không hài lòng hãy đến tìm tôi! Đừng làm phiền Hà Thẩm!"

Tống Từ tỏ ra hung hãng, như thể muốn ủng hộ Hà Thẩm.

"Không ngờ cô lại là loại người này!"

“Tôi cảm thấy tôi đối xử với cô cũng không tệ.. lúc ly hôn bồi thường cho cô một số tiền lớn, đã giải quyết ổn thỏa rồi!" “Cô dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó Hà Thẩm, còn qua lại vào Cố Hoài, thật khiến tôi buồn nôn!"

Giọng nói của Tống Từ không hề nhỏ, thu hút sự chú ý của các nhân viên đoàn phim.

Tôi không phải là người yếu đuối nhưng bị chồng cũ mắng trước mặt mọi người như vậy tôi đành nhịn xuống.

“Tống Từ, nói chuyện cẩn thận!" Cố Hoài nói một cách nghiêm túc, hiếm thấy anh nghiêm túc như thế này.

Cố Hoài rời đi và lấy bộ đàm ra lệnh cho nhân viên chuyển cảnh. Hà Thẩm rúc vào lòng Tổng Từ và nhếch môi khıêυ khí©h tôi. Tôi lạnh lùng nhìn Hà Thấm và nghĩ cô ta thật lố bịch.

Sau khi ăn cùng nhau bữa ăn lần trước, tôi lờ mờ nhận ra Hà Thấm cảm thấy vị trí của mình trong lòng Tống Tử bị đe dọa nên đã nhiều lần gây sự với tôi.

Bây giờ suy đoán của tôi đã được xác nhận, cô ta lo lắng vì Tống Từ vẫn còn lưu luyến tôi. Tôi càng chắc chắn rằng một tên khốn đung đưa từ bên này sang bên kia không đáng để tôi giao phó!

"Chính cô Hà yêu cầu đánh thật nhưng cô lại khóc lóc, đau khổ khi bị đánh thật. Không chuyên nghiệp làm đâu."

"Anh Tổng à, nếu anh thấy thương xót cho bạn gái mình, anh có thể đưa cô ta về nhà làm vợ nhà giàu luôn đi chứ làm diễn viên khổ lắm!"