Chương 8: Bị theo dõi
Gần đây Lưu Thuần có chút hoảng sợ, tại sao chứ? Bởi vì gần đây Đồng Nhan điên cuồng nhận nhiệm vụ, mặc kệ nguy hiểm hay không, chỉ cần có tiền thưởng liền trực tiếp nhận.
Nhìn Đồng Nhan thời gian này phấn khích nhận nhiệm vụ, các đồng nghiệp trong tòa soạn đều toát mồ hôi vì cô, nhìn dáng người nhỏ ốm, sao lại có thể làm được nhiều chuyện lớn vậy.
Đồng Nhan vừa nhận nhiệm vụ từ trong phòng tổng biên đi ra, cầm chìa khóe xe muốn đi, kết quả bị Lưu Thuần ngăn cản, Lưu Thuần tối sầm mặt nhìn Đồng Nhan, trịnh trọng nói: “Có chuyện gì sao, có phải cậu thiếu tiền không, nếu thiếu tiền thì nói với mình, sao lại cố sống cố chết nhận nhiệm vụ như vậy, không phải cậu không biết những nhiệm vụ này đều rất nguy hiểm?”
“Mình đương nhiên biết nguy hiểm nhưng mình có năng lực tự bảo vệ bản thân, đừng lo lắng.” Đồng Nhan nói xong rời đi.
Lưu Thuần thấy bộ dáng cô như không để ý, càng thêm tức giận, vừa đi tới kéo áo cô vừa la to: “Cậu điên rồi sao? Biết nguy hiểm còn muốn đi, cậu không nghĩ tới Đồng Đồng sao, cậu làm mẹ như vậy sao?” Lưu Thuần cảm thấy sắp bị cô làm cho phát điên, có con rồi nếu như ở bên ngoài không cẩn thận xảy ra chuyện thì phải làm sao.
Đồng Nhan vô tội nháy mắt “Chuyện này đã được Đồng Đồng đồng ý.”
Lưu Thuần lập tức ngây ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng Đồng Nhan đã không thấy bóng dáng.
Về chuyện Đồng Đồng đồng ý, hiểu mẹ không ai hết bằng con, hôm đó sau khi ăn cơm với Tiếu Thâm, dĩ nhiên muốn tìm cơ hội xả giận mà cách thức của Đồng Nhan chính là xâm nhập những nơi nguy hiểm, báo cáo các loại chuyện xấu. Đồng Đồng tất nhiên sợ mẹ mình gặp nguy hiểm nhưng bản lĩnh Đồng Nhan không tệ. Đai đen Taekwondo là uổng phí công sức luyện tập sao? Hơn nữa Đồng Đồng cho mẹ một vũ khí tự vệ nho nhỏ chính là đồng hồ đeo tay kia, bên trong có kim tẩm thuốc mê, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể tạo cơ hội cho mẹ chạy thoát thân.
Hơn nữa Đồng Nhan đã có năm năm kinh nghiệm làm phóng viên sẽ không có gì nguy hiểm, đối với phóng viên khi làm việc lâu như vậy đối với nguy hiểm tương đối nhạy bén, một khi phát hiện có gì đó không đúng Đồng Nhan sẽ chạy lấy người trước. Không thể không nói, Đồng Đồng tin tưởng mẹ mình, điểm này khiến Đồng Nhan rất cảm động.
Gần đây Đồng Đồng cũng nhận ra có gì đó không đúng, tại sao cảm giác lúc đi học luôn có người đi theo cậu?
Buổi sáng sau khi mẹ đi làm Đồng Đồng cũng đeo cặp đi học, ngay chỗ khúc cua lại không thấy người đâu, người đàn ông mặc âu phục màu đen sững sờ, mắt tìm chung quanh, người đâu rồi?
Đồng Đồng trốn trong góc tường lén quan sát.
Đồng Đồng trốn trong góc tường lén quan sát người này, lần này chắc chắn là người đàn ông đó theo dõi cậu.
Người đàn ông tìm chung quanh không thấy liền lấy điện thoại báo cáo: “Không thấy thằng bé đâu, tới khúc cua đột nhiên không thấy đâu nữa.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, người đàn ông này cung kính gật đầu: “Vâng”, cúp điện thoại lại nhìn chung quanh một vòng sau đó lái xe đi.
Đồng Đồng từ trong góc đi ra, cẩn thận đề phòng, đôi mắt híp lại như đang sauy tư gì đó.
Lúc Đồng Nhan cầm chìa khóa đến bải đỗ xe cũng thấy có hai người đi theo cô, mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng quát: “Đi ra.”
Phía sau Đồng Nhan, hai người đàn ông đeo kính xuất hiện, Đồng Nhan xoay người nhìn những người đó, mắt tràn đầy đề phòng: “Các người là ai, ai phái các người tới?”
Một người đàn ông trong đó nói: “Cô chủ, ông chủ nói chúng tôi đến đón cô về nhà.”
Đồng Nhan cười lạnh: “Về nhà? Tại sao?”
Người đàn ông trả lời: “Ông chủ nói, thời tiết lạnh cụ ông thân thể cũng càng ngày càng yếu, cô chủ nên về nhà thăm một chút.”
Đồng Nhan nghe vậy nhíu mày nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Ông nội thế nào?” Người đàn ông cung kính: “Cô chủ vẫn biết cơ thể cụ ông vẫn không tốt lắm, bây giờ thời tiết lạnh thì càng không tốt."
Đồng Nhan nhớ tới ông nội, ông nội thương cô nhất, lúc cô phát hiện sức khỏe ông không tốt cũng là lúc cô rời khỏi nhà sáu năm, Đồng Nhan mông lung nghĩ lại chuyện lúc trước, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ về nhưng hôm nay tôi còn có việc, không thể đi, hai người quay về báo cáo đi.” Nói xong muốn rời đi.
Hai người phía sau liếc nhìn nhau, hai người cùng ra chiêu, một người vừa đánh tới Đồng Nhan liền nghiêng người tránh sau đó đá người đó một cái ngay giữa ngực người đó, sau đó giơ nắm đấm trực tiếp đấm vào mũi người còn lại.
Hai người này vốn dĩ theo lệnh đưa người về, dù ra tay cũng không dám mạnh tay nhưng bản lĩnh của cô chủ sao lại tốt như vậy?
Thừa dịp hai người ngây ngẩn, Đồng Nhan chạy như điên, vừa ngồi vào xe khóa cửa hai người kia đã chạy đến, đập cửa xe kêu: “Cô chủ, cô chủ.”
Đồng Nhan nổ máy nhanh nhất có thể, đạp ga, xe lập tức chạy ra ngoài. Hai người đàn ông nhìn chiếc xe chạy đi, tức giận nghiến răng, sau đó nhanh chóng chui vào xe, với tốc độ nhanh nhất đuổi theo Đồng Nhan.
Đồng Nhan luồn lách trong dòng xe, bây giờ là chín giờ, tuy không phải giờ cao điểm nhưng vẫn có rất nhiều xe, Đồng Nhan lợi dụng điểm này khiến chiếc Porsche đằng sau có chạy nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Đồng Nhan lượn lờ quanh thành phố hai vòng mới có thể cắt đuôi hai người kia, xe chậm rãi dừng ở ven đường, Đồng Nhan gãi tóc, trong lòng suy nghĩ, buổi tối tan làm phải đưa con trai đến nhà Lưu Thuần ở mấy ngày.
Đồng Thiên Bác bây giờ lại muốn tìm mọi cách đưa cô về.
Thật là một người kỳ quái ngược lại hoàn toàn với năm đó, không đuổi cô ra khỏi nhà không bỏ qua. Đột nhiên trên đường xuất hiện bóng dáng một người, Đồng Nhan hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng móc tấm hình trong túi xách ra, so sánh một lúc, thật vui mừng, đây không phải là nhiệm vụ tổng biên mới giao cho cô sao?
Theo như tin đồn thì người này rất thần bí, người bình thường rất khó có thể gặp, Đồng Nhan suy nghĩ một chút tên người này, gọi là gì nhỉ? Hình như họ Nghiêm, Nghiêm gì chứ?
Đồng Nhan lắc lắc đầu, thôi được rồi, tổng biên giao nhiệm vụ này cho cô với thời hạn là một tuần, thật là may mắn, ngày đầu tiên ra cửa đã gặp được.
Nghiêm Qua đeo đôi mắt kính to chui vào chiếc xe thể thao, nổ máy xe chạy tới nơi cần đến, Đồng Nhan cẩn thận cách xa anh ta hai trăm mét đi theo, tốc độc này có chút khó khăn, lại nghĩ đến xe của người ta tính năng rất mạnh, chiếc xe cũ của cô có thể đi theo cũng không dễ dàng gì.
Sau khi xe dừng lại Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn, mặt không thể giải thích được, ban ngày vào quán bar sao?