Chương 9: Ba nghi phạm

“Aishhh...” Một tiếng vang phát ra từ phòng họp 301, cắt đứt dòng hồi ức của Thẩm Kha.

Triệu Tiểu Manh bỗng đứng bật dậy, chiếc ghế lùi ra sau, phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Hình chiếu trên tường sáng lên, hai bím tóc của Chu Trúc Mi bê bết máu, cô gái đứng trong tủ quần áo giống như một con búp bê kỳ quặc rách nát bày trong tủ kính vào dịp Halloween.

Thấy mọi người đồng loạt nhìn sang, thoáng chốc Triệu Tiểu Manh hoảng hốt, tay chân không biết để đâu.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô nàng đi làm! Dù đã biết đến tổ chuyên án là không thể thiếu được án mạng, mà cô cũng xem video này từ trước rồi, cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng khi thình lình chiếu trên màn ảnh rộng như vậy cô vẫn bị giật mình.

"Đừng sợ, hồi mới làm cảnh sát lần đầu tiên đến hiện trường tôi còn nôn cơ. Thẩm Kha nói tiếp đi."

Trần Mạt ôn hòa phất phất tay với Triệu Tiểu Manh, ra hiệu cho cô nàng ngồi xuống.

Triệu Tiểu Manh vội vàng ngồi xuống, kéo ghế về, rụt đầu như con chim cút nhìn màn hình lớn.

Khi cô nàng nhìn lên lần nữa, hình chiếu đã biến thành sơ đồ quan hệ của các nhân vật.

Lòng Triệu Tiểu Manh dịu xuống, nhìn về phía Thẩm Kha tay cầm con chuột, bình tĩnh đứng thuyết trình. Giữa mùa hè oi bức, mái tóc dày như hải sâm của cô lại thật gọn gàng, mang mùi hương dễ chịu.

"Chúng tôi đã trích xuất bộ nhớ của khóa cửa thông minh. Trừ Vương Hải Tân ra còn có hai lịch sử mở khóa bằng dấu vân tay nữa, gồm có Tào Nhân, ông chủ công ty Hoa Tổ kiêm quản lý của Lilith, và một nữ streamer khác của Hoa Tổ tên là Thượng Giai.”

"Ngoài ra còn có hai người khác mở khóa bằng mật khẩu. Tôi đã tìm được một người trong số họ, là nhân viên quản lý của chung cư này. Lúc 5 giờ chiều, anh ta nhận được một cuộc gọi chơi khăm nói là mình ngửi thấy mùi gas ở cửa phòng 1304."

“Ngay sau khi anh ta rời đi, một người chưa rõ danh tính đã nhập mật khẩu vào phòng.”

Thẩm Kha nói rồi cầm ly Americano đá trên bàn lên uống một ngụm lớn.

Sau khi Yến Tu Lâm rời đi, cô lại đến hỏi thăm những người trong chung cư, tra được không ít chuyện.

Năm giờ sáng, cô mới phóng xe máy vội vã mang hồ sơ từ chi nhánh quận Nam Giang tới.

Trần Mạt nghe Thẩm Kha nói thì cau mày: “Vậy thì người chưa rõ danh tính này cũng rất khả nghi, tôi xem ảnh chụp hiện trường thì thấy nếu con dao làm bếp được cố định trên vách tủ, còn được cố định bằng tấm tôn thì chắc hẳn hung thủ đã ở bên trong chờ một lúc lâu rồi.”

“Người chưa rõ danh tính này hoàn toàn có thể dùng cuộc gọi chơi khăm, lợi dụng lúc nhân viên quản lý mở cửa, lén nhìn mật khẩu rồi đi vào gây án. Hẳn là kẻ nãy cũng rất quen thuộc với Chu Trúc Mi, nếu không hắn ta sẽ không gϊếŧ người bằng cách kỳ lạ như vậy.”

Trần Mạt là một sĩ quan cảnh sát hình sự kỳ cựu, hơn 30 năm nay có kiểu gây án gì mà ông chưa gặp chứ?

Gần như chỉ nhìn qua là ông đã nắm được mấu chốt của vấn đề.

Thẩm Kha cũng không khiến ông thất vọng, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, đối với bốn người đi vào sau này, Thượng Giai vẫn luôn live trong suốt cả quá trình mở cửa vào, hoa quả và lư hương trước di ảnh kia đều là do cô ta bày. Cô ta ở đó khóc mười phút rồi đi."

Khóe môi Trần Mạt không khỏi khẽ run lên, ông già thật rồi, không thể hiểu nổi tại sao lại có người livestream khóc suốt mười phút.

Càng không hiểu tại sao lại có người sẵn lòng xem người khác khóc suốt mười phút.

"Sau khi nhân viên quản lý vào thì đi kiểm tra khí gas, thấy không có vấn đề gì nên đã rời đi, trước sau cũng chỉ một phút. Nhưng thời gian Tào Nhân và người chưa rõ danh tính ở trong nhà đã hơn hai mươi phút."

"Chung cư Triều Dương chỉ có camera trong thang máy và khu vực chung ở lối vào thang máy chứ trên hành lang lại không có. Khóa cửa thông minh đều được lắp thống nhất, không được phép tự lắp camera riêng."

"Hôm đó tôi đã lấy được video trích xuất từ camera trong thang máy, người ra vào chung cư quá nhiều, manh mối quá ít, không thể xác định được ai là kẻ chưa rõ danh tính. Hắn ta có thể là người sống ở tầng 13, cũng có thể là người ngoài."

Thẩm Kha vừa nói vừa liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Manh, sau đó chuyển màn ảnh quay lại hiện trường vụ án.

"Trước mắt chúng ta có ba nghi phạm, Vương Hải Tân có thể đã nói dối, Tào Nhân và kẻ chưa rõ danh tính đã ở trong nhà hơn hai mươi phút. Cả ba người đều có thời gian để gây án."

"Hung thủ cũng đồng thời đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất là người này đã biết trước kế hoạch livestream buổi tối của Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân, thứ hai là người này biết rất rõ về vóc dáng của Chu Trúc Mi."

"Mọi người có nhìn thấy vị trí của con dao không? Nó nằm đúng

trên cổ của Chu Trúc Mi. Vóc dáng Chu Trúc Mi thấp bé, trông cao khoảng 1 mét 55,hung thủ là đã dày công áng chừng vị trí."

“Cho nên chắc chắn hung thủ không phải là người lạ.”

Trần Mạt gật đầu, nhìn Thẩm Kha với vẻ mặt phức tạp.

Đánh giá về cô gái này trong hệ thống công an thành phố Nam Giang là cực kỳ mâu thuẫn. Cấp trên nào cũng rất thích cô, bởi vì không có vụ án nào Thẩm Kha không giải quyết được, nhưng đồng nghiệp lại không thích cô lắm.

Thẩm Kha là một cỗ máy chiến đấu cô độc. Lúc cô điều tra cứ như là ngày mai sẽ có người bí ẩn xé mất trang truyện tranh trinh thám vẽ lại kẻ sát nhân vậy, gấp đến nỗi như lửa đốt đến mông rồi.

Có một đồng nghiệp tích cực thi đua như vậy, một năm ba trăm sáu mươi lăm đêm, không có ai trong văn phòng có được một giấc ngủ ngon.

Dù có đang nằm mơ, Thẩm Kha cũng sẽ đạp trên phong hỏa luân (bánh xe lửa của Na Tra ấy) vèo cái kéo bọn họ đang làm biếng bay đi.

Vụ án vừa xảy ra vào sáng sớm, lúc này còn chưa tới tám giờ, Thẩm Kha đã tìm ra được nghi phạm, thẩm vấn và kiểm tra xong camera giám sát, còn cầm roi da quất mông tổ giám định và pháp y ở hiện trường.

Trần Mạt lao tâm khổ tứ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra sơ hở: "Tào Nhân kia thì sao?"

Dường như đã có chuẩn bị trước, Thẩm Kha đáp: “Đêm qua Tào Nhân không ở chung cư Triều Dương mà về nhà mẹ ở phía đông thành phố. Anh ta là người địa phương, em đã hẹn anh ta lúc tám giờ, anh ta sẽ đến cục để hợp tác điều tra."

Thẩm Kha nói rồi nhìn về phía Triệu Tiểu Manh đang mặt mũi tái mét.

"Có việc cần em làm đây. Trong buổi livestream của Chu Trúc Mi, lúc 12:35 giây, có một dòng bình luận: Đừng nói streamer như vậy, đã mấy vụ liên tiếp rồi."

"Chị đã kiểm tra trên mạng, gần đây chỉ có duy nhất Lilith gặp chuyện ngoài ý muốn, mà lúc đó Chu Trúc Mi còn chưa bị sát hại. Chị muốn biết liên tiếp này là đang chỉ cái gì?"

Triệu Tiểu Manh thoáng sửng sốt, sau đó hưng phấn đứng dậy: "Em đi ngay đây! Em làm được! Cứ giao cho em!"

Giọng cô nàng lớn đến mức Trần Mạt cũng không nhịn được phải nghiêng đầu.

Triệu Tiểu Manh thấy mọi người đều nhìn mình thì lại đỏ mặt, cô nàng háo hức nhìn Thẩm Kha: "Đàn chị ơi! Em cũng học từ lớp thiếu niên của trường trung học Số 1 Nam Giang ra nè! Hồi em đi học dưới cuối lớp còn dán ảnh của chị đấy!"

"Bình luận trực tiếp rất nhiều, thoáng cái đã biến mất, thế mà chị vẫn nhớ được là lúc 12:35! Đỉnh!"

Thẩm Kha nghiêm túc nhìn Triệu Tiểu Manh: “Video có thể tạm dừng ở đây.”

Hai người còn lại nãy giờ vẫn ngồi im chợt cười phá lên.

Trần Mạt xua tay nói: "Thẩm Kha, lát nữa cô dẫn Lê Uyên đi thẩm vấn Tào Nhân, Triệu Tiểu Manh đi tra bình luận. Tề Hoàn đến hiện trường điều tra xem có manh mối gì mới về kẻ chưa rõ danh tính không."

Trần Mạt vừa nói vừa nhìn người đàn ông ngồi đối diện Thẩm Kha, hồ sơ về anh hiện lên trong đầu ông.

Tề Hoàn, biệt danh Chó tuần đêm, sau khi gia nhập lực lượng cảnh sát, anh không đòi thăng chức hay tăng lương mà làm việc ở tất cả các đồn cảnh sát ở thành phố Nam Giang. Trần Mạt vốn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ làm cảnh sát dân sự cả đời, không ngờ lần này anh lại chủ động xin vào tổ chuyên án.