Chương 10: Không có vân tay

Tề Hoàn gật đầu cười lộ ra tám chiếc răng.

Anh để tóc ngắn gọn gàng, mày rậm mắt to, lúc cười còn lộ hai lúm đồng tiền thật sâu, là dáng vẻ người già sẽ tin tưởng đến mức móc thẻ ngân hàng chuyển tiền cho anh.

"Để tôi đi, tôi quen với khu nhà trọ Triêu Dương, nơi đó chỉ cho thuê không bán. Nhà ở đó vốn đã trang trí sẵn, nếu người thuê muốn thay đổi gì đó chỉ có thể thuê công ty nội thất Kiến Lực do nhà trọ chỉ định. Lúc mới vào khu nhà trọ Triêu Dương ở, nơi này từng xảy ra hỏa hoạn nhỏ. Có thợ nội thất hút thuốc lá làm cháy phòng, đám cháy không lớn, có người báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến thì lửa đã được dập tắt. Bắt đầu từ khi đó, công ty nội thất Kiến Lực không cho phép thợ hút thuốc lá nữa."

Tề Hoàn trông như sinh viên nhưng khi nói chuyện lại giống như lãnh đạo: "Nhưng sao thợ thầy nhịn được? Đội phó Thẩm không hút thuốc lá, sau khi Chu Trúc Mi xảy ra chuyện, anh ta chạy đến hiện trường trước. Vương Hải Tân dọn dẹp hiện trường nên mất chút thời gian, còn dư lại mấy phút. Nơi anh ta ngồi có đống tàn thuốc, tôi nghĩ chắc hẳn thợ trang trí lén hút thuốc ở nơi ngồi xổm đó. Vương Hải Tân nói nghe thấy tiếng máy khoan điện ở nhà 1307 nên anh ta mới nhờ đi sửa tủ quần áo, còn nói sửa chữa chỉ tiến hành buổi chiều. Mặc dù hành lang không có camera nhưng nói không chừng sẽ có người chứng kiến, nhìn thấy người vô danh xuất quỷ nhập thần kia."

Thẩm Kha nghe vậy hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Hoàn.

Lại thấy Tề Hoàn cũng đang nhìn cô, trong phút chốc cô không biết phản ứng thế nào, khẽ gật đầu.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, đã tám giờ đúng.

Thẩm Kha đóng máy tính lại, tự mình đi về phía cổng. Lúc cô sắp đến cổng mới nhớ Lê Uyên vẫn còn ở trong phòng.

Từ khi vào phòng họp, anh ấy không nói gì cả, giống như linh hồn không hề có cảm giác tồn tại.

Triệu Tiểu Manh và Tề Hoàn có nhiệm vụ nên đã rời đi trước, cửa phòng họp mở ra, hơi nóng như xuyên qua cửa sổ hành lang lan vào phòng.

Trần Mạt nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kha, vỗ vai Lê Uyên: "Tiểu Thẩm rất có kinh nghiệm, dừng thấy em ấy còn nhỏ. Em ấy là lứa thiếu niên, mười bốn tuổi đã lên đại học, còn từng học thạc sĩ ở nước ngoài, đã làm việc nhiều năm. Trước kia Lê Uyên là đặc công, từng làm gián điệp, cũng là người rất có bản lĩnh. Cậu ấy mới từ Nam Giang về, chưa quen với quá trình làm việc trong cục, Tiểu Thẩm hướng dẫn cậu ấy nhé. Lê Uyên, cậu có gì không hiểu hãy hỏi Tiểu Thẩm, nơi này không có mưa bom bão đạn, khác hẳn với công việc trước kia của cậu, từ từ đừng vội."

Lê Uyên "Ừm" một tiếng, đứng dậy.

Thẩm Kha cao gần một mét bảy, ở phương nam xem như cô gái cao, Lê Uyên còn cao hơn cô nửa cái đầu.

Anh ấy khẽ đứng lên giống như báo săn ngủ gật đột nhiên mở mắt khiến cho Thẩm Kha bỗng nhiên trở nên cảnh giác.

"Thẩm Kha, chào cô, tôi là Lê Uyên." Lê Uyên nói, đưa tay phải về phía Thẩm Kha.

Thẩm Kha cúi đầu thoáng nhìn, trên lòng bàn tay người này có vết chai mỏng, ở rìa ngoài cổ tay có một vết sẹo nhìn qua giống như bị bỏng.

Cô đưa tay ra khẽ nắm, không nói gì thêm, ôm máy tính ra ngoài.

*

Tào Nhân đang ở trong phòng tra hỏi.

Lúc cô đẩy cửa vào, gã vội đứng lên.

"Cảnh sát Thẩm, tôi là người tốt! Nếu tôi gϊếŧ Chu Trúc Mi, tôi còn nghe lời cô tự đến cục cảnh sát à? Chẳng phải tôi nên chạy trốn đúng không? Không đúng, phải là không nghe điện thoại luôn mới đúng! Tôi thật sự không gϊếŧ Chu Trúc Mi. Hôm qua là sinh nhật mẹ tôi, không tiện nói chuyện. Hôm nay cô hỏi gì tôi nói đó, chắc chắn sẽ không nói dối."

Tào Nhân khoảng ba mươi tuổi, tóc sấy cẩn thận, cả người tỏa ra mùi nước hoa rất nồng.

Gã chỉ hàng chữ to "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị" trên tường, vỗ ngực mình.

Thẩm Kha không nói gì chỉ ngồi đối diện gã giải quyết công việc.

Cô dùng khóe mắt khẽ nhìn qua, chỉ thấy Lê Uyên khoanh tay dựa cửa, không có ý muốn ngồi xuống.

Tào Nhân nhìn theo ánh mắt của Thẩm Kha, không dám nói nhiều, hơi lo lắng ngồi xuống.

"Anh đến nhà 1304 làm gì? Vào nhà chờ 18 phút 30 giây, anh đã làm gì?"

Thẩm Kha lạnh lùng hỏi, đi thẳng vào vấn đề.

Tào Nhân chớp mắt, vẻ mặt suy sụp: "Tôi đã ba mươi tuổi rồi, trước đó đã lập nghiệp mấy lần, đã mở nhà hàng, bán trà sữa nhưng đều thất bại. Hoa Tổ là sự nghiệp thành công nhất của tôi, từ lúc ban đầu chỉ có tôi và Lilith. Cô ấy cây rụng tiền của công ty, bảy mươi phần trăm thu nhập của công ty đều dựa vào cô ấy. Mấy ngày nay tôi vô cùng suy sụp, mấy ngày ngủ không yên. Trước khi cảnh sát Thẩm điều tra vụ án, bọn họ đều biết cả. Hôm qua là sinh nhật mẹ tôi, Lilith thích ăn cá sốt giấm đường mẹ tôi làm. Tôi đã nói sẽ đưa cô ấy đến nhà tôi dùng cơm, tôi mua xe cho me tôi vẫn là Lilith cùng tôi đi chọn. Mặc dù tôi là ông chủ, cô ấy là nhân viên nhưng quen biết lâu, sao có thể không có tình cảm chứ? Tôi đi vòng vòng muốn nhìn xem có đồ vật kỉ niệm đáng giá không, nhưng đồ của Lilith đều bị bố mẹ cô ấy lấy đi, không còn sót lại gì cả. Tôi ngồi một lúc cảm thấy mình quá lập dị nên sau đó rời đi."

Tào Nhân kích động nói tiếp: "Cảnh sát Thẩm, tôi là người khó có khả năng gϊếŧ Chu Trúc Mi nahats, Lilith chết rồi, tôi chỉ có cô ấy kiếm tiền cho tôi, tôi gϊếŧ cô ấy rồi chẳng phải cũng hất đổ bát cơm của mình à?"

Thẩm Kha im lặng nhìn Tào Nhân, không hề dao động.

"Anh chưa từng mở tủ quần áo sao?"

Tào Nhân sững sờ, nhanh chóng lắc đầu: "Không có, tôi mở tủ quần áo làm gì? Tôi không có."

" Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân cãi nhau đòi chia tay là vì anh sao?"

Tào Nhân cúi đầu xoa mũi: "Không phải, hai người yêu nhau cãi cọ liên quan gì tôi chứ?"

Thẩm Kha nghe vậy nhìn Tào Nhân, ánh mắt tĩnh mịch.

Rõ ràng Tào Nhân đang nói dối.

"Chúng tôi phát hiện một sợi tóc trong tủ quần áo của Lilith, lúc hung thủ đến gần tủ quần áo vuots tóc một cái. Anh có biết tóc có thể dùng xét nghiệm ADN không. Hơn nữa, chúng tôi phát hiện vân tay của anh trên hung khí. Anh gϊếŧ Lilith, Chu Trúc Mi biết cho nên anh muốn gϊếŧ cô ấy diệt khẩu!"

Tào Nhân hoảng sợ, bỗng nhiên đứng lên, chỉ nghe ầm một tiếng, ghế phía sau gã ngã xuống nặng nề rơi xuống đất.

Giờ phút này Tào Nhân không nghĩ được nhiều nữa, Thẩm Kha tra hỏi vừa nhanh vừa vô trọng tâm, gã đã nghĩ đáp án từ sớm nhưng không có tác dụng gì cả.

"Không thể nào! Tôi vốn không đυ.ng vào con dao phay kia!"

Thẩm Kha khẽ gật đầu, không hề rung động nói: "Ừm, tôi nhớ nhầm, trên hung khí không hiện vân tay của anh."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tào Nhân, nói: "Dựa vào lời khai của anh, anh không đυ.ng vào hung khí nhưng có mở tủ thấy được dao phay. Anh không phủ nhận chuyện sợi tóc, anh biết chứng cứ ADN rất bất lợi với mình."

Thẩm Kha nói, đưa tay chỉ sau lưng Tào Nhân.

Ở phía sau anh ta có viết tám chữ Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.