Chung cư này có dạng hẹp dài, hai bên đều là cửa, tường mới sơn trắng, liếc mắt nhìn lại giống như đang ở hành lang bệnh viện. Bởi vì mới cải tạo không lâu nên còn tràn ngập mùi formaldehyde.
Phòng 1304 đã kéo dây phong toả, lối đi chật ních người thò đầu ra hóng hớt.
Thẩm Kha đẩy đám người ra, còn chưa xuất trình thẻ cảnh sát, cảnh sát Tiểu Trương đã nhận được có tin cảnh sát đến, bèn vui mừng gọi: "Phó đội trưởng Thẩm! Chị đến nhanh vậy! Nạn nhân tên là Chu Trúc Mi, là người đại diện của cô ta, Vương Hải Tân báo cảnh sát.”
Thẩm Kha gật đầu, nhận bao giày và găng tay Tiểu Trương đưa tới, mắt liếc một cái.
Bên cửa sổ ở cuối hành lang, có một người đàn ông khoảng 25 26 tuổi ngồi xổm hút thuốc, trên mặt đất chất một đống tàn thuốc lá.
Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cửa, ở đó có một cây gậy trúc to bằng ngón tay út đang tựa vào.
Cho dù là đứng ở cửa cũng có thể ngửi được mùi máu tanh kia.
Thẩm Kha hơi nhíu mày, đi thẳng về phía tủ quần áo ba cửa màu trắng mà Chu Trúc Mi đã trốn trong video.
Cả ba cánh cửa tủ quần áo đều mở. Bên trong tủ hai cửa ở bên trái trống rỗng, không biết Chu Trúc Mi đã bị chuyển đến tủ một cửa bên phải từ khi nào. Thân thể cô ta như bị dao thái trên cổ chống đỡ, đứng trong tủ.
Hai mắt trợn tròn, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ áo sơ mi ngắn tay màu trắng của cô ta.
Trên cửa tủ quần áo màu trắng là một khoảng đỏ rực, máu tươi từ trong tủ chảy xuống đất.
Thẩm Kha đeo khẩu trang, kề sát vào một chút.
Chuôi của con dao thái dán vào góc tủ, lắp vào giữa vách tường phía sau. Để nó được cố định, hung thủ còn cố ý đóng đinh hai thanh sắt giữ chặt trên chuôi đao.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn vách ngăn giữa tủ hai cửa và tủ một cửa, có một vệt mùn cưa tươi ở dưới đó.
Trong đầu Thẩm Kha chợt lóe lên suy nghĩ, vươn tay nhẹ nhàng đẩy vách ngăn kia, vách ngăn giống như cửa xoay tròn, động đậy.
Có máu ở cả hai bên của vách ngăn.
"Sao phó đội trưởng Thẩm lại ở đây? Không phải đã nói ngày mai cô phải đến tổ chuyên án ở cục thành phố sao? Đến lúc đó cùng nhau đến căng tin ăn mì trộn khô nha!”
Thẩm Kha dựa theo tiếng nói, nhìn thấy ba người đi vào cửa.
Thành phố Nam Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, án mạng cũng thường có, nhưng cũng không thể ngày nào cũng xảy ra.
Các chi cục có đội điều tra hình sự, nhưng tổ khám nghiệm hiện trường và cả pháp y đều ở trong cục thành phố, có nhu cầu mới có thể điều động.
Người đàn ông nói chuyện mặc một chiếc áo màu xanh.
Áo sơ mi sọc trắng, cài đến nút trên cùng, trên mặt mang theo nụ cười lộ ra hàm răng trắng nõn. Cậu ấy tên là Yến Tu Lâm, là một trong những pháp y duy nhất của cục thành phố, đối với Thẩm Kha mà nói là người quen cũ.
Thẩm Kha gật đầu, im lặng đi ra ngoài cửa.
Cô đi ngang qua bên người Yến Tu Lâm, nói với người đứng ở phía sau cậu ấy: "Hung khí là dao thái, vị trí cố định, có vô ý lưu lại đường mỏng màu trắng. Có vẻ như găng tay bị vướng.”
“Có thể chú ý xem trên nóc tủ có để lại dấu vết hay không, nếu hung thủ không đội mũ, tóc có thể chạm vào tủ, để lại gàu."
Cô nói xong, tháo găng tay găng chân ra, đi về phía người đàn ông ở cuối hành lang.
Nhân viên tìm kiếm bằng chứng xách hộp công cụ giật giật khóe miệng, có chút bất mãn thì thầm: "Vẫn là dáng vẻ lạnh như băng này, người như vậy sao lại đi ăn mì trộn với cậu được? Yến Tu Lâm cậu còn cười được.”
Yến Tu Lâm nhìn bóng lưng Thẩm Kha đi xa: "Chị Vương, chị còn không hiểu Thẩm Kha à? Biệt danh của chị ấy là robot.”
Một con robot lạnh lùng như sắt, cẩn thận điều tra tất cả các trường hợp, không bao giờ biết mệt mỏi.
Chị Vương bất đắc dĩ cười: "Cũng đúng, chúng ta là gia đình ở quận mới Nam Giang, bị người ta gọi ra khỏi chăn. Cô ấy lại rất tốt, luôn là người đầu tiên đến hiện trường, sợ trễ như vậy là vì vẫn còn đang điều tra vụ án núi Đông Quy.”
Bảy ngày trước ở núi Đông Quy cũng là chị ấy và Yến Tu Lâm cùng đi, đồng thời còn có Thẩm Kha.
"Anh là người báo án tên Vương Hải Tân?" Giọng Thẩm Kha lạnh lùng, khiến người ta không khỏi nhớ tới giọng nữ máy móc trong video livestream: "Đã mở khóa".
Vương Hải Tân ấn tàn thuốc xuống đất, vỗ bụi bặm trên người, đứng dậy gật đầu với Thẩm Kha.
"Là tôi! Tôi bị cảm lạnh nên xin nghỉ phép ở nhà. Ban đêm Trúc Mi đột nhiên mở livestream, sau khi tôi thấy xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới. Nhưng thật không ngờ Trúc Mi cô ấy..."
Thẩm Kha nghiêm túc nhìn Vương Hải Tân: "Anh vừa phát hiện Chu Trúc Mi đã chết liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, khi đó đại khái là mấy giờ?”
Vương Hải Tân vội vàng cầm điện thoại di động lên, lật xem nhật ký cuộc gọi một chút.
"Ước chừng khoảng hơn 12 giờ 10 phút, tôi cũng ở trong chung cư này, bên cạnh chỗ này có một đồn cảnh sát, cảnh sát Tiểu Trương vừa đến cô liền tới."