Chương 25: Đi học

Trong mắt Trì Vũ tràn đầy ý cười, đưa quả cam đã bóc vỏ xong cho Tần Du Du: “Ý tưởng này thật tốt, con thích, vậy cứ quyết định như thế đi.”

“A, có con trai thật tốt.” Tần Du Du lại lần nữa cảm thán một câu: “Được rồi, được rồi, mẹ chỉ đùa với con một chút thôi, mẹ con còn trẻ sao có thể con nuôi cả đời được, thực ra mẹ đang suy nghĩ xem mình có nên đi học hay không. Tuy rằng rằng mẹ đã trải qua cấp ba với đại học rồi, nhưng mà dù sao thì bây giờ cũng chỉ là học sinh cấp ba mười sáu tuổi, cứ học đi, mặc dù mẹ cảm thấy không cần thiết, nhưng nếu không học, các bạn bằng tuổi đều đi học, sau này có người khác hỏi, mẹ bảo mình vẫn chưa học xong trung học thì đúng là hơi xấu hổ, nói không chừng sau này đối tượng sẽ ghét bỏ mẹ.”

Nửa câu sau hoàn toàn là do Tần Du Du thuận miệng nói bừa, kết quả Trì Vũ nghe xong mày lập tức nhíu lại: “Con xem ai dám ghét bỏ mẹ, chờ đã, mẹ..."

Tần Du Du nói xong lời này cũng hối hận, cô lập tức nhớ tới hồi trước có người theo đuổi cô, kết quả là bị Trì Vũ nhỏ đuổi thẳng cổ, đang định giải thích là mình chỉ nói bừa thôi, điện thoại của Tần Du Du lại đột nhiên vang lên, Tần Du Du cúi đầu nhìn, đó là bà Lê.

Tần Du Du dứt khoát cúp điện thoại.

Cô hoàn toàn không muốn có liên quan gì với người nhà họ Lê, hơn nữa bản thân đi xa nhiều ngày như vậy, bây giờ người nhà họ Lê mới nhớ tới người con gái này?

Tần Du Du treo điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia vẫn cố chấp, Tần Du Du vừa cúp máy thì người ta lại gọi đến, liên tục đến cuộc gọi thứ ba, Tần Du Du cảm thấy phiền, khuôn mặt mất đi vẻ tươi tắn như khi nói chuyện với con trai mình.

Giọng bà Lê rất nhẹ nhàng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra: “Du Du, là mẹ đây.”

Tần Du Du: “Có việc gì?”

Bà Lê ở đầu dây bên kia hơi cứng người, sau đó mới nói tiếp: bà Lê“Mẹ mới từ nước ngoài về, mới biết gần đây con luôn không có ở nhà, khi nào còn về, mẹ mua quà cho con.”

Tần Du Du cười lạnh nói: “Mẹ còn nhớ mua quà cho con cơ à, thật hiếm thấy.”

“... Con là con gái của mẹ, đương nhiên mẹ nhớ rõ rồi.” Bà Lê thở dài: “Mẹ không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút xem khi nào con quay về, Thấm Tuyết nói con ở nhà bạn, dù sao thì nhà bạn cũng không phải nhà mình, tóm lại vẫn hơi bất tiện, ở vài ngày rồi thì cũng nên quay về.”

“Không cần, con rất tiện.” Tần Du Du thản nhiên nói: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì con cúp máy đây.”

Bà Lê không ngờ Tần Du Du lại nói ra những lời khó nghe như vậy, cũng không có kiên nhẫn, như nhớ tới chuyện chính sự muốn nói với Tần Du Du, bà ta nén cơn tức giận, ôn nhu nói: “Được rồi, được rồi, nếu con không thích trở về thì không cần về nữa, nhưng khi khai giảng thì con không thể làm như vậy, đến lúc đó mẹ sẽ đưa con đến trường học báo danh...”

Tần Du Du đang muốn nói dù có đi học thì mình cũng không muốn học cùng Lê Thấm Tuyết, miễn cho tâm tình của bản thân không tốt, nhưng lại nghe thấy bà Lê nói tiếp: “Có chuyện mẹ muốn thương lượng với con, chờ sau khi con đến trường khai giảng, nếu có giáo viên hoặc bạn bè hỏi con, con hãy nói là hồi nhỏ đi học, bây giờ mới được tìm thấy.” Nói xong bà ta cũng cảm thấy hơi quá đáng liền hạ thái độ thấp giọng cầu khẩn: “Mẹ biết điều này không công bằng với con, nhưng con cũng biết thân thể Lê Thấm Tuyết không tốt, nếu để cho người khác biết con bé không phải con gái thật của nhà họ Lê, mẹ lo thân thể Lê Thấm Tuyết không chịu nổi. Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, chờ sau này đi học, mẹ sẽ bảo Lê Thấm Tuyết chăm sóc con, Du Du, Du Du? Con có nghe mẹ nói gì không?"

Bà Lê nhíu mày, cho rằng Tần Du Du không đồng ý, kết quả một lúc lâu sau, bên kia Tần Du Du truyền đến âm thanh.

“Đã biết.”

Tần Du Du trực tiếp cúp điện thoại, sợ nói thêm hai câu bản thân sẽ ghê tởm chết mất.

Bản thân vốn dĩ không tính toán có quan hệ qua lại với Lê Thấm Tuyết, nhưng bà Lê lại nhắc tới chuyện này, thật tốt, lúc đầu Tần Du Du còn tính đến việc đổi trường, nhưng lời của bà Lê làm cô trực tiếp đưa ra quyết định.

Vừa lúc cô không có việc gì làm, đi học đúng không, cô quay lại vỗ người con trai mình.

“Tiểu Vũ, ngày mai mời gia sư cho mẹ.”