Chương 44

Trong Đông Phương Đế Quốc, hắn là thần …

Vân Dao nghe dữ liệu Vương Đoản Mệnh đưa đến, rất hứng thú nhìn vào một chỗ, Đông Phương Bạch bị bệnh lạ mà không ai biết.

Ngoài những người có chức vụ cao ra, còn lại đều không biết hắn bị bệnh không chữa được, quốc sư Đông Phương Đế Quốc ra lời tiên đoán dùng mệnh để đổi được.

"Phượng tinh giáng thế,

Cứu vớt chiến thần,

Thống nhất thiên hạ."

Vì giúp Đông Phương Bạch, Bông Phương Đế Quốc hoàng đế đổ rất nhiều sức lực tìm kiếm phượng tinh nhưng không tìm ra.

Vân Dao suy nghĩ về Đông Phương Bạch, mà không biết trong lều xuất hiện thêm ba người.

"Lão đại!"

Giọng nói làm cho Vân Dao về hiện thực, nhấc đầu nhìn, thấy ba mỹ nam tử cùng lều với mình.

Vân Dao nghi hoặc, Lão Đại là kêu ai vậy? Nàng sao?

"Ngươi gọi ai?"

Lịch Tước, "Là ngươi nha, lão đại?"

"Ta không phải lão đại các ngươi."

Băng Hạ nhìn nàng, "Từ khi ngươi đánh Lí tướng quân, tân binh người đã xem ngươi là kẻ mạnh nhanh chóng trong tân binh năm nay, ai cũng gọi ngươi là lão đại."

Vân Dao hiểu ra, chỉ là đánh tướng quân thắng được làm lão đại, nàng nhớ ra trong quân doanh có sự người mạnh sẽ được kẻ khác hâm mộ.



"Ngày mai, chiến thần Vương Gia đến rồi, lão đại ngươi thấy sao?" Lịch Tước ánh mắt sáng lên.

Rõ ràng là ánh mắt thần tượng!

An Dương bên cạnh liếc xéo hắn nói gì, hiển nhiên là hắn ít nói.

"Rồi sẽ gặp … " Vân Dao nói.

"Ngươi không mong chờ sao?" Băng Hạ hỏi.

Vân Dao ngáp một cái xoay người rời đi, để lại một câu : "Mong chờ cái gì chứ! Mong chờ không thể gặp ngay được a."

Vân Dao cầm quần áo đi tắm, nhân lúc người khác không chú ý chuồn lén đi ra khỏi quân doanh.

Thả mình xuống nước, Vân Dao tắm.

Trong quân doanh không phải là không có nơi tắm rửa là lúc nàng bước đến thì thấy mấy hán tử sắp cởi đồ.

Nàng là một nữ nhân nha, mặc dù nàng không có thuộc loại cổ hủ, nhưng mà cũng không thể cùng đàn ông tắm cùng nhau.

Đang tắm giữa chừng, nàng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, nàng đứng dậy thay y phục, lạnh giọng, "Bước ra!"

Thấy từ sau cây lớn bước ra một bóng đen cao lớn, Vân Dao khi nhìn rõ thì phát hiện đây là một nam nhân cao mét tám mấy, trên thân là một bộ giáp đen cứng rắn.

Gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt chúng sinh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nàng giống như ngây thơ.

Đúng vậy, chính là ngây thơ.

Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn Vân Dao chớp chớp mắt, môi bặm lại, mở miệng, "Tỷ tỷ … " đừng giận …

Vân Dao, " … " ta không phải tỷ tỷ ngươi, đừng nhận lung tung.

Thấy nàng không đáp lại, trong lòng Đông Phương Bạch xoắn xuýt bất an. Không phải là tỷ tỷ giận hắn rồi chứ?



Hắn không cố ý nhìn cô tắm!

"Tỷ tỷ đừng giận, ta không cố ý nhìn tỷ tắm! Chỉ là lúc ta muốn dời mắt đi thì bị … bị … bị gấp dẫn bởi … " nói đến đây hắn không dám nói, đỏ mặt đáng yêu.

Ai bảo thân thể tỷ tỷ đẹp chứ!

Hắn không dám nói ra.

Vân Dao, " … " ta gặp biếи ŧɦái rồi, có kẻ ngấp nghé ta.

[ Đó không phải là biếи ŧɦái, hắn ta là Đông Phương Bạch đấy! ]

Vân Dao càng im lặng.

Đường đường chiến thần vương gia mà lại có bộ mặt xoắn suýt, ngây thơ không hiểu sự đời thế này.

Những ai tín ngưỡng hắn chắc trái tim nát.

[ Hắn phát bệnh. ]

Hắn bị bệnh thế này, quả thực tội nghiệp.

Ánh mắt Vân Dao nhìn hắn thương hại.

Tỷ tỷ nhìn hắn ánh mắt là sao? Giận rồi? Nghĩ đến đây Đông Phương Bạch ánh mắt có dấu ẩm ướt sắp khóc.

Tỷ tỷ sẽ không ghét hắn chứ?

Hắn không muốn!

"Tỷ tỷ … "