Chương 3: Nhà khoa học mạnh nhất (3)

Thời gian thăm bệnh kết thúc, khi Nam Quốc từ phòng bệnh ra thuận tay mang theo cherry cùng dâu tây đi.

Đó là loại trái cây Vu Văn Na thích ăn nhất, cô ta tuy tức lại không dám bất mãn gì.

Rốt cuộc thì trong tay Sinh Nam Quốc còn có chứng cứ cô đặt bom ở phòng thí nghiệm.

Một khi bị lộ ra ngoài thì đến lúc đó, chỉ sợ là ba cũng không cứu được cô ta!

【 Minh Vương tỷ tỷ, em nhận thấy được hơi thở của nam chính đang tới gần. Đây là cơ hội không dễ kiếm, chị phải cố gắng nắm chắt đó, em xem trọng chị nha! 】

Nam Quốc ngồi xếp bằng ở hành lang bệnh viện, đang ăn cherry cùng dâu tây.

Vị tuy rằng không bằng trái cây ở Minh Viên của cô, nhưng cũng có thể miễn cưỡng thỏa mãn thú vui ăn uống.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, cô tự động che chắn mắt điếc tai ngơ.

【 Minh Vương tỷ tỷ, sắp đến rồi, ba mét, hai mét, một mét.. Nam chính xuất hiện. 】

Trong đầu, hệ thống tay cầm cờ, bộ dáng nhiệt liệt hoan hô, vô cùng thiếu đánh.

Tay chống cằm, Nam Quốc có vẻ không hứng thú, "Nghịch tập cũng không nhất thiết phải thông đồng với nam chính đi."

Đáp lại cô là đôi giày da sáng bóng.

Ngẩng đầu, xuất hiện trước mắt cô tất nhiên là nam chính dịu dàng như ngọc, nụ cười ấm áp.

Nam Quốc có ký ức của nguyên chủ, cô nhớ rõ người trước mắt là đàn anh của nguyên chủ, tên là Hằng Ôn.

Đó cũng là người nguyên chủ yêu thầm, nhưng mà đáng tiếc Hằng Ôn này cùng Vu Văn Na có một chân, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Chuyện nguyên chủ chết, nếu Vu Văn Na là chủ mưu thì Hằng Ôn chính là đồng lõa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Quốc cảm thấy, cô đây là nhận nghiệm vụ nghịch tập của nữ phụ.

Cho nên, Tiểu Nạo Nạo, cậu cố ý tới chán ghét tôi?

【 Minh Vương tỷ tỷ, chị hiểu lầm em rồi, em chỉ là một hệ thống phân phối nhiệm vụ theo trình tự thôi. 】

"Nam Quốc, sao em lại ngồi ở đây, không vào à?" Âm thanh dịu dàng này là của Hằng Ôn.

Đón nhận nụ cười ấm áp của Hằng Ôn, Nam Quốc chỉ cảm nhận được cảm giác ghê tởm đến buồn nôn.

"Anh đang cản trở tôi hít thở không khí!" Khó trách cô lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn!

Hằng Ôn: "..."

Một ngày không gặp, anh cảm thấy Sinh Nam Quốc trước mắt tỏa sáng hơn.

Vứt mắt kính cồng kềnh cùng trang phục của phòng thí nghiệm nhiều năm không đổi đi, Sinh Nam Quốc trước mắt không khỏi làm cho Hằng Ôn phải nhìn thêm nhiều lần, thật là một mỹ nhân.

Thấy Hằng Ôn vẫn đứng chắn không cho mình hít thở không khí, Nam Quốc nhấc chân đá vào đầu gối của Hằng Ôn.

"Mẹ anh không dạy anh, nhìn chằm chằm con gái quá ba giây là không lễ phép sao?"

Đầu gối Hằng Ôn chịu lực, quỳ một gối xuống đất, tầm mắt Nam Quốc trong nháy mắt liền trống trải.

Tư thế nhục nhã như vậy khiến Hằng Ôn xấu hổ đến nổi khuôn mặt trắng nõn hiện lên nét đỏ ửng.

Chỉ là việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, kế hoạch chưa thành, không thể đắc tội Sinh Nam Quốc.

Anh rất là buồn bực, ngày thường sử dụng mỹ nam kế với Nam Quốc chưa bao giờ thất bại qua. Sao hôm nay lại thất bại ngoài dự đoán, còn té lăn quay?

Đứng lên, Hằng Ôn vẫn giữ nụ cười thân sĩ nho nhã, "Là anh thất lễ."

Ánh mắt của Nam Quốc cực kỳ lạnh lẽo, "Biến đi."

Cô đã nói anh ta đang cản trở cô hít thở không khí rồi.

Người này sao lại không hiểu tiếng người như vậy chứ!

【.. 】 Hệ thống run bần bật, cốt truyện không nên phát triển thành thế này.

Nhưng mà, Minh Vương tỷ tỷ hung dữ quá, cậu không dám chọc vào.

Hằng Ôn tức giận chịu đựng gân xanh nổi lên, thật là khiêm tốn dịu dàng, ánh mắt lại nảy sinh tia ác độc.

"Vậy anh không quấy rầy em hít thở không khí trong lành nữa." Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Đợi Hằng Ôn đi rồi hệ thống mới yếu ớt lên tiếng: 【 Minh Vương tỷ tỷ.. 】

"Hửm?" Lười biếng lên tiếng, Nam Quốc vặn vặn cổ, vẻ mặt lạnh băng.

【 chúng ta có thể nói chuyện không? 】 chị không chịu nghe lời như thế, không được, không được!

Đáp lại hệ thống là sự yên lặng của Nam Quốc.

【 chị phải dùng tình yêu của chị cảm hóa nam chính, khiến nam chính ấm áp rồi yêu chị. Chứ không phải lạnh như băng, phương thức thô bạo, chị như vậy sẽ xúc phạm tới nam chính! 】

"Yêu là cái gì?" Nam Quốc tỏ vẻ, loại tình cảm thuộc về nhân loại này, cô không cần có.

【 Yêu chính là.. 】 hệ thống nghèo từ, cậu cũng không biết yêu là gì.

Hình như, khi Thái Thượng Lão Quân nghiên cứu phát minh ra cậu đã quên cài khái niệm yêu là gì.

【 Tóm lại, mặc kệ chị dùng biện pháp gì, phải thông đồng nam chính một cách nhanh chóng.. 】

Nam Quốc đứng dậy, đối diện có một người đang đi tới, áo khoác dài trắng, tự phụ ưu nhã.

Đến gần thì bất kể là diện mạo hay khí chất cũng khiến cho người ta rơi vào ảo giác.

Mang mắt kính gọng vàng, khóe miệng mang ý cười, nụ cười kia mang theo vài phần dí dỏm.

Đi thoáng qua, Nam Quốc duỗi tay, bắt lấy tay người đàn ông đó.

Tiến lên đem người đẩy đến góc tường, khí thế quanh thân bá đạo.

"Anh tên gì?" Ánh mắt thanh minh, một chút cũng không giống như bị sắc đẹp mê hoặc.

"Du Cẩn." Ít ỏi hai chữ, Du Cẩn cúi đầu, "Chủ động như thế là không tốt."

Hai chữ Du Cẩn, tức khắc làm Nam Quốc buông lỏng ra, lui về phía sau ba bước, "Xin lỗi, đường đột rồi."

Du Cẩn đoán không ra trong hồ lô Nam Quốc bán thuốc gì, chỉ nói: "Không sao."

Hắn nhớ rõ người trước mắt tên Sinh Nam Quốc, ngược lại khác với ấn tượng một trời một vực.

Chỉ là, rốt cuộc là người của người kia, không đáng để thân cận.

Nam Quốc nhớ rõ trong trí nhớ nguyên chủ, có ký ức với người này.

Du Cẩn, là một người bác sĩ, vốn nên là thiên chi kiêu tử, nhưng cuộc đời lại nhiều chông gai.

Bị con trai viện trưởng bệnh viện cưỡиɠ ɠiαи, mất đi lý trí, có ý định phóng hỏa, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Suốt cuộc đời, đều chạy không thoát được vận mệnh bi thảm bị con trai viện trưởng chà đạp.

Đánh giá Du Cẩn, Nam Quốc nghĩ so với việc bảo cô thông đồng nam chính, cô càng có khuynh hướng muốn thông đồng Du Cẩn hơn.

【 Chị, chị muốn làm gì, không được phép xằng bậy! 】 hệ thống nóng nảy, ký chủ hoàn toàn không chịu bị khống chế nên làm cái gì bây giờ. Online chờ.. rất cấp!

Nam Quốc đi được vài bước, cuối cùng vẫn dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Du Cẩn.

Lại thấy anh đã xoay người, dần dần đi xa, bóng dáng tĩnh mịch.

Thiên chi kiều tử như thế, nếu là bệnh kiều thì tốt biết bao nhiêu.

Đặc biệt là, bệnh kiều chỉ thích có mình cô!

"Tiểu Nạo Nạo, cậu xem nếu tôi cùng Du Cẩn yêu đương, sẽ như thế nào?"

Cô xem phim của con người trên TV, vai chính đều vội vàng yêu đương, yêu đến chết đi sống lại.

Cô cũng thật sự tò mò, yêu -- rốt cuộc là như thế nào!

【 Minh Vương tỷ tỷ, mong chị đừng kêu em bằng Tiểu Nạo Nạo nữa.. 】 bắt sai trọng điểm.

【 Minh Vương tỷ tỷ, suy nghĩ này của chị rất nguy hiểm. 】 này phải làm thế nào mới được, nam chính thì chị chướng mắt, lại cố tình coi trọng nam hai, 【 chị sinh là người của nam chính, chết cũng là ma của nam chính nha. 】

【 Đàn ông khác, chị nghĩ cũng đừng mong, sẽ bị trừng phạt nha! 】

"Vậy nếu, tôi làm thịt nam chính thì có phải sẽ có thể cùng Du Cẩn yêu đương?"

Trọng điểm Nam Quốc bắt được có chút lệch đến rối tinh rối mù.

Hệ thống gấp đến độ xoay vòng, 【 chị à, chị muốn yêu đương, cũng chỉ có thể yêu đến trên đầu nam chính nha. 】

"Vậy cậu trả lời tôi, nếu gϊếŧ nam chính thì sẽ như thế nào?"

【 Không biết, cái này không nằm trong phạm vi trả lời của em. 】 hệ thống chột dạ ing..

"Vậy cậu có ích lợi gì? Tốt xấu gì thì con chó cũng có thể giữ nhà, cậu có thể làm cái gì?"

Hệ thống: 【.. 】

Cậu có thể.. chọc cười nha!