Chương 2: Nhà khoa học mạnh nhất (2)

"Xanh hay đỏ.. Màu xanh nha?"

Ngoáy ngoáy lỗ tai, Nam Quốc cà lơ phất phơ thưởng thức đồng hồ báo thức đáng yêu trên tay.

"Chính xác chút, nếu cắt sai khiến tôi bị nổ lần nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

Lời nói âm u kèm với điệu cười âm hiểm của Nam Quốc khiến hệ thống kinh sợ.

【 Minh Vương tỷ tỷ, chị đừng làm khó dễ người ta, em không biết thật mà! Lần đầu tiên làm hệ thống, thật sự rất mới lạ. Chị cứ cắt đi, nếu cắt sai, hậu quả cứ để em gánh, em sẽ bồi thường cho chị! 】

Anh anh anh, cậu thật muốn về nhà, Minh Vương tỷ tỷ thật hung dữ, cậu sợ quá đi!

"Hình như tôi nghe thấy có âm thanh đang nói tôi hung dữ?" Nam Quốc nghiêng tai lắng nghe, giả bộ như xuất hiện ảo giác, "Là tôi nghe nhầm hay thực sự có âm thanh này nhỉ?"

【 Minh Vương tỷ tỷ, chị nghe lầm rồi, âm thanh kia rõ ràng là đang khen chị đẹp. 】

"À." Đáp lại một tiếng, Nam Quốc nghe thanh âm tích tách của đồng hồ, nó tựa như tiếng tim đập.

Mặc dù cô không có trái tim nhưng cô đã từng nghe qua tiếng tim đập, "Xanh hay đỏ?"

Hệ thống khóc chít chít, 【 Minh Vương tỷ tỷ, chị cứ chọn đại đi, cùng lắm thì chúng ta lại quay lại lần nữa. Dù sao cũng đã chết hai lần, chắc chị không ngại chết thêm lần nữa đâu nhỉ? 】

"Tôi ngại." Gỡ mắt kính chướng mắt trên mặt xuống, Nam Quốc nhìn thoáng qua, ghét bỏ ném sang một bên.

Cô không hiểu, nguyên chủ là một người rất xinh đẹp, tại sao lại phải đeo một cái kính vừa dày vừa nặng như thế?

Mặc đồ khô khan, tóc thẳng dài đen nhánh lại đem quấn lại.

"Được thôi, tôi sẽ cắt đại, nhưng cậu thử nói xem tôi sẽ được bồi thường cái gì?"

Lần đầu tiên làm hệ thống, có chút kích động, thật chờ mong, 【 chị muốn bồi thường gì? 】

"Trả linh giới lại cho tôi!" Cô đem mấy trăm vò rượu Tuyết Mai Hoa bỏ vào linh giới, đó là cô dùng đợt hoa mai đầu mùa đông ủ lấy, rất trân quý.

【 thành giao. 】 Hệ thống vừa dứt lời, trên ngón tay áp út của Nam Quốc liền xuất hiện một chiếc nhẫn.

Kiểu dáng rất bình thường, có tác dụng chứa vật tư, vật phẩm.

Giao dịch thành công, Nam Quốc vuốt ve linh giới trên ngón áp út, cầm lấy công cụ thí nghiệm cắt dây màu đỏ.

Không có tiếng nổ phát ra, âm thanh tích tách cũng đột nhiên im bặt.

【 chúc mừng Minh Vương tỷ tỷ, nhiệm vụ thế giới thứ nhất đã bắt đầu. 】

【 nhiệm vụ của chị là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện. Nhiệm vụ phó bản là quyến rũ nam chính, trở thành bạch phú mỹ*, cưới nam chính, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh! 】

(* bạch phú mỹ: Ý chỉ người con gái vừa đẹp vừa giàu)

* * *

30 giây sau, phòng thí nghiệm đúng giờ nổ, Nam Quốc che lại phần mặt vốn bị bỏng của nguyên chủ, ra khỏi phòng thí nghiệm.

Cô vừa ra khỏi vùng tai nạn của khu thí nghiệm, còn chưa kịp thở đã thấy Vu Văn Na mang theo người vội vàng chạy tới.

Thấy Nam Quốc, cô ta chỉ cảm thấy cô bị bỏng nửa bên mặt, cảm thấy nữa bên mặt đó có chút ghê tởm.

"Nam Quốc, chị không sao chứ? Trời ạ, sao chị lại thành ra thế này?"

Cả khuôn mặt Nam Quốc dơ hề hề, nửa mặt bên trái nhìn rất ghê người.

"Không biết phòng thí nghiệm kia bị lỗi chỗ nào, tự dưng lại nổ mạnh."

Sau nhiều lần xác nhận Nam Quốc chỉ bị bỏng mặt, trong mắt Vu Văn Na xẹt qua chút mất mát.

Chớp mắt liền biến mất, tiến tới đỡ Nam Quốc, giả vờ quan tâm: "Nam Quốc, đừng nói nữa, em đưa chị đi bệnh viện băng bó."

Nam Quốc rút tay mình ra, giọng lạnh lẽo đến cực điểm: "Không cần, tôi tự về băng bó được.."

Nam Quốc cự tuyệt, Vu Văn Na vẫn kiên trì, ra vẻ như muốn tốt cho Nam Quốc: "Không được, chị bị thương nghiêm trọng như vậy, em phải đưa chị đi bệnh viện."

Bắt chặt tay Nam Quốc, không cho cô có cơ hội tránh thoát.

Vốn dĩ cô chỉ muốn xem dáng vẻ thê thảm của Sinh Nam Quốc.

Cứ như vậy để người đi, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.

Nam Quốc: "..."

Có chút nóng nảy, muốn đánh người!

Liếc mắt nhìn Vu Văn Na hư tình giả ý, Nam Quốc nhấc chân, một chân đá vào bụng Vu Văn Na, ngay sau đó lại là một cước.

【 Minh Vương tỷ tỷ, chúng ta là nghịch tập, không phải đánh người! Mau dừng tay.. 】 mẹ ơi, thật không dám nhìn thẳng.

Hai phút sau, Nam Quốc thu tay lại, Vu Văn Na ngã trên mặt đất, mặt mũi bầm dập.

Bàn tay chụp tới, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm soi mói, Nam Quốc khiêng Vu Văn Na bị thương không nhẹ lên.

Hướng đến phòng thí nghiệm.

Rồi sau đó, tay không mà ra.

Ba phút sau khi Nam Quốc rời đi, phòng thí nghiệm lần thứ hai nổ mạnh, Vu Văn Na xui xẻo bị nhiệt lượng phòng thí nghiệm bắn bay, ngực đập vào vách tường, chân rơi xuống hòn đá bị thương, tình huống kham ưu.

Trong WC, Nam Quốc rút khăn giấy, lau vết máu trên mặt.

【 Chị à, chị làm như vậy có ổn không? 】 không bị thương, lại muốn ngụy trang thành bị thương! Hơn nữa, còn đem nữ chính đánh tơi bời một trận.

Minh Vương tỷ tỷ, thật sự là không được đâu!

Ném khăn giấy nhiễm máu tươi đầm đìa đi, Nam Quốc một chân đá văng cửa WC, đi vệ sinh.

"Ván đầu tiên nghịch tập thành công không?"

【 nghiêm túc mà nói thì nghịch tập thành công. Nhưng mà phương thức có chút thô bạo. Lần sau, phải đổi một người khác tốt hơn. 】 Cậu thích phương thức ngang ngược, khoe khoang hơn!

"Báo kết quả xem, Vu Văn Na hiện tại thế nào?"

Cô nghe thấy được bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứu, nhìn dáng vẻ thì hình như bị thương không nhẹ.

【 hiệu quả rất tốt. Minh Vương tỷ tỷ, như vậy quá bạo lực, không tốt, không tốt. Hy vọng lần sau, chị có thể đổi cách thức dịu dàng hơn. 】

"Cách dịu dàng hơn?" Đi WC xong, Nam Quốc rửa tay, "Cách như vậy đã rất dịu dàng rồi. Nếu là ngày thường, Vu Văn Na chắn chắn là bị quăng vào chảo dầu, xuống địa ngục!"

Vụ nổ ở phòng thí nghiệm, chính là cô cố ý, mục đích là làm Vu Văn Na thử cảm giác sắp chết lúc bom nổ một chút!

Nếu có thể thì tốt nhất là đi đời nhà ma.

Cứ như vậy, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ của thế giới thứ nhất này.

【.. 】 Minh Vương tỷ tỷ, chị bạo lực quá à, người ta sợ nha!

-

Cởi trang phục thí nghiệm cùng mắt kính chướng mắt ra, Nam Quốc hiện thân ở bệnh viện với áo hoodie đỏ cùng quần đen.

Xách theo trái cây mua từ quán ven đường đi đến bệnh viện.

Nhìn thấy Vu Văn Na mặt mũi bầm dập, Nam Quốc bỏ trái cây xuống, ngồi ở mép giường.

Giả vờ quan tâm cô ta: "Sao lại không cẩn thận như vậy, ngã gảy chân?"

Nam Quốc tỏ vẻ rất tiếc nuối, Vu Văn Na mạng lớn, bị cô đánh một trận tơi bời, ném vào phòng thí nghiệm bị nổ, đều có thể đại nạn không chết!

Chuyện bị Nam Quốc đánh tơi bời rõ ràng trước mắt, Vu Văn Na hận chết cô.

Vừa ngẩng đầu liền phát tác, lại ngây ngẩn cả người.

"Mặt của chị?" Vu Văn Na bối rối, nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, mơ hồ thấy Nam Quốc có sự thay đổi, mặt của cô ta không phải bị thương sao, như thế nào lại, "Không có việc gì?"

Đáng chết, cô bị dáng vẻ kia của Sinh Nam Quốc lừa.

Từ trong mâm trái cây của người khác, chọn một quả nhân sâm trắng trẻo đã được rửa sạch " răng rắc " một tiếng, Nam Quốc nhịn không được khen, "Thật ngọt, rất nhiều nước."

Với một người tham ăn quả như Nam Quốc thì một quả chưa đã thèm, lại lấy quả nữa.

"Mặt của tôi vốn dĩ đâu có bị gì." Ngữ khí Nam Quốc cực kỳ vân đạm phong khinh.

"Vậy.." Vu Văn Na muốn nói lại thôi.

"Cô muốn hỏi tôi vì sao thời điểm cô nhìn thấy tôi thì mặt tôi giống như bị bỏng phải không?"

"Ừm."

Quả nhân sâm trong tay nháy mắt liền tẻ nhạt vô vị, Nam Quốc tùy ý ném vào thùng rác.

Khoảng cách rất xa, lại chuẩn xác rơi vào thùng rác.

"Tôi thấy vui nên cố ý lừa mấy người đó." Giảo hoạt hồ ly cười, mi mắt cong cong, "Ai biết, các người lại ngốc như vậy, bị tôi lừa. Cảm giác gãy chân rất khó chịu phải không? Bị đánh tơi bời, có phải rất tức giận không?"

Nam Quốc nói rõ ràng như vậy, Vu Văn Na đáp lời một cách chắn chắn: "Phòng thí nghiệm bị nổ lần thứ hai, là cô cố ý dàn dựng?"

"Cô bé này thật không quá ngu xuẩn." Không chút bủn xỉn lời khen lời từ trong miệng Nam Quốc nói ra, rất có khí phách bễ nghễ chúng sinh.

"?" Vu Văn Na cảm thấy đầu óc Sinh Nam Quốc hình như không được bình thường.

"Chị làm như vậy không sợ tôi kêu ba tôi trả thù sao?"

Loại cảm giác bị uy hϊếp này, là chuyện của mấy vạn năm trước, Nam Quốc thật là hoài niệm.

"Cô không sợ việc bị bại lộ thì tôi sợ cái gì!"

"Chị.. Có ý gì?"

"Bé nhút nhát à, những chuyện bé làm kia, chị đều biết hết!"