Chương 2122-2123: Nữ phụ trong truyện nam chính (69-70)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 69 (2122):

Lý Phàm nhìn cuộc điện thoại đã bị cắt đứt đến phát ngốc, gã nhớ lúc trước, lúc nào gọi cho Cam Anh Anh, dù đang quay phim thì cô ta cũng sẽ nghe điện thoại ngay.

Ấy thế mà giờ đây, tuy giọng điệu người đại diện của Cam Anh Anh rất khách sáo, song cũng rất xa cách lạnh nhạt, không còn nhiệt tình như trước nữa.

Gã dường như đã hiểu ra gì đó, trong lòng cực kỳ không cam tâm.

Gã quay về biệt thự, vừa hay đυ.ng phải Miêu Hàm đang kéo vali ra. Gã kéo cô nàng lại, "Em muốn đi?"

"Phải." Miêu Hàm ngẩng đầu, thấy dáng vẻ khổ sở của Lý Phàm thì cô nàng ngẫm nghĩ mới nói, "So với việc tranh giành anh với rất nhiều người phụ nữ khác, em càng muốn hướng đến cuộc sống lý tưởng hơn. Từ sau khi ở bên anh, đã lâu lắm rồi em không mua một quyển sách. Em vốn nghĩ anh là một người rất sâu sắc, nhưng hình như sai rồi."

Sắc mặt Lý Phàm lạnh lẽo, "Em đừng quên, ngôi nhà đẹp đẽ của em là do anh mua cho đó, khi ấy em nói em thích nhà có cảnh biển, anh không hề do dự chút nào mà mua cho em. Giờ em lại muốn rời khỏi anh?"

"Giấy chuyển nhượng bất động sản em đã để trong phòng khách, lúc nào rảnh thì chúng ta cùng nhau đi làm hết những thủ tục còn lại đi."

Miêu Hàm đẩy mắt kính, nói với vẻ nghiêm túc, "Lý Phàm, em thật sự rất thích dáng vẻ anh đứng dưới ánh đèn sân khấu đọc thuộc lòng thơ cổ, cũng rất thích những lý giải khác lạ của anh với các kiệt tác kia. Nhưng sau khi ở đây, thứ mà em nhìn thấy phần lớn là những cảnh xa hoa, ăn chơi trụy lạc, nó không giống những gì em nghĩ. Những thứ anh cho em, em không đem đi bất cứ thứ gì, trang sức em cũng không lấy."

"Phải rồi, em lấy cuốn sách lý giải về các tác phẩm nổi tiếng, có chữ ký của anh." Miêu Hàm cúi đầu cười tự giễu, "Có lẽ, thứ mà em thích chính là anh như thế, em khá thực tế, người không còn sâu sắc, không có tài hoa như anh đã không hấp dẫn được em nữa."

Miêu Hàm bước đi trong ánh mắt đầy thảng thốt của Lý Phàm.

"Em muốn đi du lịch, tìm nơi lý tưởng của em."

Lý Phàm cảm thấy Miêu Hàm điên rồi. Đây là người duy nhất trong số những người phụ nữ của gã cảm thấy gã không còn tài hoa, văn hóa, sâu sắc nên mới chia tay với gã. Thậm chí cô nàng còn không cần bất cứ thứ gì của gã, điều này khiến gã cảm thấy mình làm người thật thất bại.

Nếu Miêu Hàm cần những thứ đồ kia, gã còn có thể tự an ủi mình là cô nàng ham vinh hoa phú quý, người đi trà lạnh, có thể trút hết mọi tội lỗi lên người cô nàng.

Song không có, lý do cô nàng rời đi khiến gã thấy hổ thẹn.

Bước vào biệt thự, gã thấy khung cảnh bên trong tiêu điều, trong phòng khách có ba người phụ nữ đang ngồi, lần lượt là mối tình đầu Ngô Tuyết, Đỗ Ưu Mỹ khôn khéo nghe lời, còn một người là Lai Nguyệt - sát thủ của nước Phù Tang.

"Nặc Nặc đâu?" Lý Phàm không thấy Sư Quân Nặc thì hỏi.

Ngô Tuyết nhìn gã với ánh mắt bối rối, sau đó nói, "Đi rồi, hôm qua đã đi rồi."

"Có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Lý Phàm vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Sư Quân Nặc, cô ta nhanh chóng nghe máy, "Nặc Nặc, em..."

"Tiểu Phàm, chúng ta chia tay đi."

"Tại sao?"

"Ảnh hưởng không tốt, anh là học sinh, em là giáo viên. Cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ như thế này rất dễ khiến người ta chỉ trích, sẽ gây phiền toái cho mọi người. Sau này em vẫn là cô giáo của anh, mà anh chỉ là học sinh của em."

"Vậy trước kia sao em không thấy là có ảnh hưởng không tốt chứ?"

Sư Quân Nặc không biết nói sao, trước kia Lý Phàm có thể giải quyết hết mọi phiền phức của thế giới bên ngoài. Lý Phàm của trước kia sẽ không để những lời đàm tiếu ác ý ấy làm tổn thương cô ta.

Lý Phàm của bây giờ đã không bảo vệ được cô ta nữa, nếu cô ta không đoạn tuyệt với Lý Phàm thì đời này còn làm người thế nào được nữa?

=====

Chương 70 (2123):

"Sư Quân Nặc, tôi đã từng bạc đãi em chưa?"

"Tiểu Phàm, xin lỗi."

"Sư Quân Nặc, em khiến tôi quá thất vọng, hóa ra em cũng là hạng người như thế."

"Tiểu Phàm, dễ hợp dễ tan."

Lý Phàm bị tức cười, "Dễ hợp dễ tan? Đúng là một trò hề." Mấy người phụ nữ này đúng là dẫm đạp lên tôn nghiêm của gã dưới lòng bàn chân.

Sư Quân Nặc không muốn dông dài với Lý Phàm nữa, cô ta cúp điện thoại.

Còn về việc Lý Phàm từng tặng cho mỗi người phụ nữ của mình một căn hộ cao cấp, trừ Miêu Hàm trả lại thì những người khác đều theo bản năng mà không nhắc đến chuyện này. Họ đều cho rằng một lần theo Lý Phàm, những đồ mà gã tặng đều là cam tâm tình nguyện, không có lý gì phải trả lại. Dù sao họ cũng đã bỏ ra rất nhiều.

Lý Phàm dường như cũng không có ý truy cứu, dầu gì gã cũng khá để ý đến mặt mũi, dù trong lòng không cam tâm.

Ngô Tuyết là người ở bên Lý Phàm lâu nhất, có thể nói là nếu không có Lý Phàm thì cô nàng suýt nữa đã gặp họa, cả đời bị hủy rồi, nên giờ chắc chắn cô nàng sẽ không rời bỏ Lý Phàm.

Hoàn cảnh nhà Đỗ Ưu Mỹ không tốt, dù bây giờ Lý Phàm có ra sao thì ở bên cạnh gã chí ít cô nàng sẽ không bị ức hϊếp, vậy nên cũng sẽ không bỏ đi.

Còn Lai Nguyệt, cô ta từng chịu sự kiểm soát của tổ chức, Lý Phàm có ân cứu mạng với cô ta, cô ta cũng không định bỏ Lý Phàm. Đối với cô ta mà nói, Lý Phàm của bây giờ cũng chẳng khác gì lúc trước, tính cách cô ta vốn lạnh nhạt, không quan tâm mấy thứ kia.

Ba người này ở lại không khiến Lý Phàm thấy cảm động. Tất cả những người phụ nữ khác, người thì đi, người thì được gia tộc đón về. Những chuyện này đã khiến cho lòng gã lạnh thấu. Đối mặt với ba người còn ở lại, gã đã có sự chuẩn bị sẵn sàng.

Dù có sống với nhau thì gã cũng sẽ không đối xử với họ như lúc trước nữa. Rất nhanh thôi ba cô gái này sẽ phát hiện ta, Lý Phàm cực kỳ keo kiệt với mình, mà không phải kiểu keo kiệt bình thường. Hơn nữa thái độ với họ cũng không tốt, Đỗ Ưu Mỹ là người buồn nhất. Dù cô nàng có dỗ dành ra sao cũng không thể khiến Lý Phàm hào phóng với mình như lúc trước nữa.

Ngô Tuyết lặng lẽ nhìn Lý Phàm, gã vẫn mặc áo trắng ra ngoài vui chơi, cả người toàn mùi nước hoa. Về cũng không hỏi han gì, khiến trái tim của cô nàng dần dần lạnh lẽo.

Lai Nguyệt thì vẫn vậy, giữa cô ta và Lý Phàm vốn không có nhiều tình cảm nam nữ. Một buổi sáng nọ, cô ta gọi Lý Phàm thức dậy. Gã thấy cô ta đứng trước giường thì lạnh giọng hỏi, "Em cũng muốn đi?"

"Phải." Lai Nguyệt nhàn nhạt đáp, cô ta đưa cho Lý Phàm một tờ giấy, "Em nợ anh một mạng, nếu tương lai gặp phải chuyện gì thì gọi cho em, em sẽ trả lại cho anh."

Thoát khỏi tổ chức, lại rời khỏi Lý Phàm, Lai Nguyệt nở một nụ cười hiếm hoi, cô ta cũng xem như là tự do rồi nhỉ.

Từ đó, trong biệt thự chỉ còn Đỗ Ưu Mỹ và Ngô Tuyết, cuộc sống vẫn vắng lặng như cũ, Lý Phàm thà ra ngoài vui vẻ với mấy người phụ nữ ở trong các buổi tiệc cũng không muốn đi ra ngoài dạo phố, ở nhà quan tâm chăm sóc cả hai.

"Em cũng muốn đi?"

"Em vốn không muốn đi, giờ anh đã biến thành dáng vẻ mà em không quen biết nữa rồi. Hôm nay bố mẹ em hỏi là khi nào chúng ta kết hôn. Họ đã nghe nói về chuyện của anh mà còn muốn em đưa anh về, về huyện nhỏ kết hôn sống qua ngày. Em nghĩ là anh cũng chẳng muốn thế, phải không?

Lý Phàm chăm chú nhìn Ngô Tuyết, "Vậy mà em vẫn muốn đi."

"Tiểu Phàm, anh làm em không nhìn thấy hy vọng và tương lai. Em muốn đi, nếu anh bằng lòng đi theo em về thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Chuyện quá khứ cứ để nó là quá khứ đi."