Quyển 2 - Chương 32: Cô vợ lạnh nhạt của tổng tài ôn nhu

Đây là một căn phòng rất lớn, chiếc giường xa hoa đủ để bốn năm người trưởng thành cùng nằm lên, trên giường đặt hai chiếc gối và chăn bông màu đỏ, trên bức tường đối diện với giường dán một chữ hỉ, vừa nhìn đã biết là phòng cưới.

Cách giường không xa là một cái bàn trang điểm, trên đó chất đầy các loại đồ trang điểm và mỹ phẩm chăm sóc da, mở ngăn kéo của bàn trang điểm ra, bên trong là những chiếc vòng tay, hoa tai, dây chuyền bằng vàng và không ít châu báu trang sức khác, giá cả xa xỉ.

Sàn phòng là sàn gỗ, bước lên không lạnh như băng giống gạch men sứ, hơn nữa sàn gỗ càng có cảm giác ấm cúng, trên mặt đất còn trải thảm mềm, dùng chân trần đạp lên mềm mại rất thoải mái, trong phòng còn có một cái ghế sô pha bọc da, vuốt rất thoải mái.

Trừ cái này ra, trong phòng còn có một gian quần áo lớn, bên trong bày gọn gàng rất nhiều tây trang của đàn ông, áo sơmi, quần linh tinh, caravat, dây lưng cùng với nội y và vớ cũng đã được phân loại rất tốt, có thể nhìn ra được nam chủ nhân là một người ưa thích sự sạch sẽ.

Ánh mắt cô một lần nữa dời đến trên giường, phía trên giường có treo một tấm ảnh cưới, chắc là nam chính và nữ chính, xem ra hôm nay là đêm tân hôn. Lúc này, Lãnh Tịch Nhan nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, hẳn là Tư Đồ Thần đang tắm rửa.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đã có người từ phòng tắm đi ra, không thể nghi ngờ là Tư Đồ Thần.

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Hắn khoảng chừng trên dưới 1m8, thân hình cao lớn, mái tóc ngắn màu vàng, tạo cho người ta cảm giác phấn chấn nhanh nhẹn, đôi mắt sâu thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường nét ngũ quan kết hợp lại hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, là một mỹ nam hiếm có, hơn nữa hắn còn có bờ vai dày rộng, cả người tràn ngập khí chất cương dương, rất có cảm giác an toàn.

Khi hắn từ phòng tắm đi ra, thấy Lãnh Tịch Nhan đang nhìn mình, hắn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Hắn nhẹ giọng nói: “Anh tắm xong rồi, em đi tắm rửa đi.” Khi hắn nói chuyện, trong mắt hiện lên tình cảm nồng đậm.

Lãnh Tịch Nhan gật đầu, cầm quần áo bước vào phòng tắm. Có một bồn tắm nhỏ trong phòng tắm, có thể chứa hai hoặc ba người. Nước nóng đã được cho vào bồn tắm, xung quanh bồn tắm còn có các sản phẩm tắm gội, tinh dầu và huân hương, xem ra Tư Đồ Thần là một người rất tinh tế.

Lãnh Tịch Nhan cởϊ qυầи áo bước vào bồn tắm, ngâm mình trong nước ấm, bất giác thở dài một tiếng. Cô cũng tự thêm một ít huân hương cho mình để giảm mệt mỏi. Lãnh Tịch Nhan tắm rửa mặc quần áo xong, liền đi ra khỏi phòng tắm.

Tư Đồ Thần đang ngồi trên giường đọc sách, thấy cô đi ra, anh đặt cuốn sách trên tay xuống, hỏi: “Tắm xong rồi?”

Lãnh Tịch Nhan gật đầu, đi về phía giường ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cô do dự một lúc rồi nói: "Tôi... có chuyện muốn nói?"

Tư Đồ Thần nghi ngờ hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh hẳn là biết tôi không thích anh đúng không?" Lãnh Tịch Nhan dừng một chút nói.

Trong mắt Tư Đồ Thần lóe lên một tia bi thương, nhưng vẫn cười nói: "Anh biết, em yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không chạm vào em."

"Nghe tôi nói xong trước đã.” Lãnh Tịch Nhan nói, "Mặc dù tôi không thích anh, nhưng tôi cũng không có thích ai. Nếu bây giờ tôi đã là vợ của anh, tôi nghĩ... chúng ta có thể thử một chút, rốt cuộc chuyện tương lai không ai nói trước được, có lẽ sau này tôi sẽ yêu anh, cho nên chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với nhau, anh nghĩ sao?"

Nói xong, Lãnh Tịch Nhan có chút lo lắng nhìn hắn.

Tư Đồ Thần nghe cô nói xong im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Anh rất vui khi em có thể cho anh cơ hội này, đề nghị này anh đồng ý, anh tin chúng ta sẽ rất hợp nhau."

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, chân thành nói: "Cám ơn!"

Tư Đồ Thần bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, hắn do dự một chút rồi nói: "Nhan Nhan? Anh có thể gọi em như vậy không?"

Lãnh Tịch Nhan gật đầu.

“Nếu không có việc gì nữa, chúng ta đi ngủ?” Tư Đồ Thần nói.

Lãnh Tịch Nhan đồng ý, Tư Đồ Thần tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Lãnh Tịch Nhan vừa nằm xuống, Tư Đồ Thần đã dịu dàng in một nụ hôn lên trán cô một cái rồi nói: "Nhan Nhan, ngủ ngon!"

Lãnh Tịch Nhan thấp giọng đáp: "Ngủ ngon!" Dứt lời, trong phòng liền yên tĩnh. Một lúc sau, Lãnh Tịch Nhan đã ngủ thϊếp đi.

Tư Đồ Thần nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục thờ ơ với hắn, không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với hắn, thậm chí còn nói sẽ cùng hắn thử một chút, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù bây giờ cô không thích hắn, nhưng chỉ cần hắn cố gắng, cô nhất định sẽ yêu hắn. Hơn nữa không phải cô ấy đang cho anh cơ hội sao? Chắc chắn chuyện sau này sẽ diễn ra tốt đẹp.

Ôm những suy nghĩ như vậy trong đầu, Tư Đồ Thần mỉm cười ngủ thϊếp đi.