Quyển 1 - Chương 30: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Ta là Bắc Dã Lâm, Lục hoàng tử của Bắc Dã quốc. Mọi người đều hâm mộ ta có được thân phận cao quý, nhưng ta lại thấy rất phiền chán.

Trước năm năm tuổi ta đã từng rất vui sướиɠ, phụ hoàng đối với mẫu phi sủng ái có thừa, mẫu phi ôn nhu thiện lương, ta vốn tưởng rằng hạnh phúc này vẫn sẽ luôn như vậy, ai ngờ một lần mẫu phi vô ý bị hãm hại, còn phụ hoàng cũng chẳng nghe mẫu phi giải thích đã xử tử bà, ta cũng từ đó bị đưa vào lãnh cung.

Những tháng ngày ở lãnh cung rất khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngay cả thái giám cung nữ đều có thể bắt nạt ta, vì sống sót, ta không thể không dùng bộ mặt lạnh nhạt để tự bảo vệ mình, bọn họ thấy ta bị ức hϊếp lại chẳng có phản ứng gì dần dần cũng thấy nhàm chán.

Sau này phụ hoàng điều tra rõ chân tướng thả ta khỏi lãnh cung, nhìn áy náy trong mắt ông, ta không chút nào dao động, bởi vì ta đã chẳng cần nữa rồi. Ta dùng vẻ thờ ơ để bảo vệ bản thân trong thời gian dài, đã quên rằng nên cười thế nào, thậm chí đã quên cách yêu thương người khác.

Không biết yêu vậy thì không yêu, dù sao ta chẳng cần loại tình cảm này, sống một mình cũng khá tốt, tuy rằng cô quạnh nhưng sẽ không phải chịu tổn thương nữa. Ta vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ cứ vậy mà sống trong cô độc mãi mãi, chưa từng nghĩ đến trời cao sẽ cho ta gặp được nàng.

Đêm đông chí đó lần đầu tiên ta gặp nàng, ta nhất thời hứng khởi muốn đi dạo trên đường một chút, như vận mệnh đã định mà bị lôi kéo đến quầy hàng nơi nàng đứng. Nàng đeo mặt nạ hình ngựa, đôi mắt tựa như sao trời lộng lẫy, ta không khỏi tưởng tượng với đôi mắt đẹp như vậy thì dưới lớp mặt nạ kia sẽ là dáng vẻ gì.

Nhìn nàng bình tĩnh giải được hết câu đố đến câu đố khác, nghe sự tán thưởng của những người chung quanh, ta cũng không khỏi khâm phục nàng.

Ngay khi ta định rời đi, phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ta quay đầu nhìn, lại có một con ngựa phát điên xông về phía nàng, ta không kịp nghĩ gì vội lao như bay đến cứu nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện.

Cứu được nàng rồi, ta thờ ơ buông nàng ra, nhưng mà nàng lại không sợ dáng vẻ băng lãnh của ta, cười hì hì nói lời cảm tạ, còn nhét cho ta một xiên kẹo hồ lô. Sau đó, từ bên cạnh ta trốn đi như một con bướm. Nàng cười khúc khích quay lại liếc mắt nhìn ta một cái rồi chạy đi, trong nháy mắt kia tim ta loạn nhịp. Đôi mắt lộng lẫy của nàng, nụ cười tinnh nghịch ấy từ đó in sâu vào trong lòng ta.

Ngày đó, ở yến hội ngắm hoa, chúng ta lại gặp mặt một lần nữa, nàng đứng trong rừng hoa đào, phảng phất như hoa tiên tử. Nghe nàng nói nàng cố ý tới đây chỉ để tình cờ gặp được ta, lòng ta bất giác có chút mừng thầm.

Nhìn nàng trong bữa tiệc ngắm hoa, bằng sự thông minh tài trí của mình đánh bại Hoài An quận chúa, toàn thân toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại, ta lại càng thêm ngưỡng mộ nàng. Khi phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, không thể phủ nhận rằng ta vô cùng vui mừng.

Nhưng ta sợ nàng không tình nguyện, đêm khuya đi tìm nàng, cho nàng cơ hội đổi ý, nàng lại nghiêm túc mà nói muốn cùng ta thử xem, tim ta lại loạn nhịp vì nàng nữa rồi.

Cuối cùng, nàng trở thành thê tử của ta. Đêm tân hôn nàng nằm ở bên cạnh ta, đêm ấy ta thức trắng. Từ khi nàng gả vào phủ hoàng tử, sinh hoạt ta muôn màu muôn vẻ hơn. Nàng thường xuyên mày mò ra đủ loại đồ vật, mỗi lần đều có thể mang đến những niềm vui bất ngờ cho ta.

Chân chính luân hãm là vào này sinh thần của phụ hoàng, Hoài An quận chúa đưa ra nguyện vọng muốn làm bình thê của ta, nàng không sợ phụ hoàng tức giận, lớn tiếng nói rằng nàng không đồng ý cũng không muốn ta nạp thϊếp. Hóa ra, trong lòng nàng lại có tâm tư muốn độc chiếm ta, một khắc kia, trái tim ta bắt đầu bị lún sâu.

Sau đó tháng ngày vẫn bình yên trôi qua, nhưng ta biết hết thảy đã không giống trước nữa. Đêm đó, nàng tặng cho ta một ngày sinh nhật khó quên. Nhìn hà đăng trong ao nàng vì ta mà thắp lên, ăn mì trường thọ nàng tự mình làm vì ta, nghe nàng mềm mại oán giận, ta khó kìm lòng nổi ôm chặt lấy nàng. Nàng không đẩy ta ra, còn hứa với ta sau này sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau, ta đã hoàn toàn chìm sâu đến không thể thoát.

Theo từng ngày trôi qua, tình yêu của ta với nàng càng ngày càng tăng, nhưng ta lại không dám nói ra, chỉ có thể yên lặng đối tốt với nàng, sợ rằng nếu nói ra sẽ bị nàng cự tuyệt, sợ tình cảm của nàng không như ta.

Cho đến ngày hôm đó, tận mắt nhìn thấy nàng rớt xuống vực ngay trước mặt mà ta lại chẳng thể bắt lấy, một khắc kia, lòng ta như bị đao chém. Ta đau đớn hối hận vô cùng, tại sao không thổ lộ với nàng sớm hơn. Nhưng ta không từ bỏ, ta tự mình đi xuống đáy vực tìm nàng. Nhưng ngay khi tia hy vọng vừa lóe lên thái y lại khuyên ta nén bi thương, ta không tin nàng cứ như vậy mà chết được, ta phải tự mình ra tay. Mặc kệ ta gọi thế nào nàng cũng không có phản ứng, ôm thân thể lạnh băng của nàng, tuyệt vọng như che trời lấp đất ập đến.

Thế nhưng kỳ tích dã xảy ra, nàng sống lại, ta mừng rỡ như điên, thầm thề rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ buông tay nàng ra.

Khi nàng tỉnh lại, ta thổ lộ tình cảm với nàng, nhìn nàng trầm mặc không nói, lòng ta cũng lạnh dần, đúng lúc này nàng đáp ứng ta, ta hạnh phúc đến nỗi không kìm được mà gắt gao ôm lấy nàng.

Đêm đó, cuối cùng ta cũng chiếm được nàng, nhìn nàng nằm dưới ta thân uyển chuyển thừa nhận hoan ái, ta không cách nào kìm được muốn nàng hết lần này đến lần khác. Tư vị của nàng ngọt ngào đến vậy, làm sao ta khống chế được, buông thả bản thân mà đòi hỏi nàng vô độ.

Sau đó không lâu, nàng mang thai. Khoảng khác biết được nàng mang thai kia, ta thiếu chút nữa suýt khóc vì vui sướиɠ. Ta vốn tưởng rằng người như ta sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, không nghĩ tới trời cao ban nàng đến bên ta, không lâu sau còn sắp có thêm một bé con nhỏ đáng yêu, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chín tháng sau, ôm đứa con nho nhỏ mới sinh ra, nhìn dung mạo khó nén được mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của nàng, đến tận đây, cả đời ta rốt cuộc viên mãn rồi.