Quyển 1 - Chương 2: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Bây giờ đang là mùa đông năm Vĩnh Châu thứ hai mươi lăm, dựa theo cốt truyện vào tháng ba năm sau sẽ tổ chức yến hội ngắm hoa, chính trong yến tiệc này, nữ chính bị chỉ hôn làm chính phi của Lục hoàng tử Bắc Dã Lâm.

Còn ba tháng nữa, đủ để nàng thăm dò tình huống xung quanh. Nghe nói nữ chính là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Dã quốc, nàng chợt tò mò không biết chủ nhân của cơ thể này rốt cuộc là đẹp đến đâu.

Lãnh Tịch Nhan đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo của mình qua gương đồng, không khỏi kinh ngạc: Chỉ thấy nữ tử trong gương có một mái tóc dài đen mượt óng ả, khuôn mặt hình trứng ngỗng xinh đẹp, đôi lông mày cong như lá liễu và đôi mắt to long lanh như chứa cả một hồ nước mùa thu, nếu kẻ nào được đôi mắt ngập nước kia nhìn trái tim chắc chắn sẽ mềm thành một vũng nước, chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi hình thoi duyên dáng, quả là nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc*. Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Dã quốc, ngay cả mỹ nhân như nàng cũng tự nhận là hổ thẹn không bằng.

* nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: trích từ bài thơ Giai nhân ca – Lý Diên Niên.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, nàng quay đầu nhìn về phía cửa, hai nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt, tóc búi hai bên đẩy cửa đi vào, trong đó có một nha hoàn còn đang dùng khay nâng bát thuốc trong tay. Nàng nhận ra hai nha hoàn này, là hai nha hoàn thân cận của nữ chính: Xuân Mai cùng Hạ Hà.

Xuân Mai có khuôn mặt tròn, trông rất dễ nhìn, nha hoàn nâng thuốc kia là Hạ Hà có khuôn mặt hình vuông, diện mạo có phần anh khí hơn. Hai nha hoàn từ nhỏ đã hầu hạ nguyên chủ, đối với nguyên chủ một lòng trung thành, tận tâm, quan hệ chủ tớ rất tốt, nguyên chủ sau khi rơi xuống vách núi mà chết, hai nha hoàn này cũng đi theo.

Sau khi hai nha hoàn bước vào, liền đóng cửa lại, tránh cho khí lạnh tràn vào. Họ nhìn thấy Lãnh Tịch Nhan đã tỉnh đều vui mừng.

“Tiểu thư tỉnh rồi, thật tốt quá, em đi báo cho phu nhân….” Xuân Mai nói xong, không đợi Lãnh Tịch Nhan trả lời đã vui vẻ kích động chạy đi báo cho Thừa tướng phu nhân, Lãnh Tịch Nhan thật bất lực.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lãnh Tịch Nhan, Hạ Hà để thuốc trong tay xuống, mím môi cười khẽ: “Tiểu thư, Xuân Mai tính tình vốn đã như vậy, hấp tấp bộp chộp….” Lãnh Tịch Nhan không còn cách nào cười cười.

Chỉ chốc lát sau, Xuân Mai đi vào cùng với cả một nhóm nha hoàn nô tỳ, vây quanh là một vị phu nhân ung dung quý phái, người này chắc chắn là mẫu thân của nữ chính tức Thừa tướng phu nhân Lâm Vũ Vi.

Trông bà chỉ khoảng chừng 35 tuổi, làn da được bảo dưỡng khá tốt, mặt mày so với nữ chính giống đến sáu bảy phần, biểu tình trên mặt rất hòa ái, không có một tia lệ khí, có thể nhìn ra cuộc sống của bà thực hạnh phúc.

Vừa thấy Lãnh Tịch Nhan, bà vui vẻ nói: “Nhan Nhi, con tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào trên người không thoải mái không?”

“Mẫu thân, con không có việc gì, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Lãnh Tịch Nhan cười đáp.

Lâm Vũ Vi cẩn thận nhìn Lãnh Tịch Nhan, thấy nàng ngoại trừ sắc mặt bên ngoài có chút tái nhợt, còn lại không có chỗ nào là không ổn cả, liền yên lòng.

“Vậy là tốt rồi, để xem sau này con còn dám mặc ít quần áo như vậy đi chơi không. Bị cảm lạnh cũng là tự chuốc khổ vào thân.” Lâm Vũ Vi giả vờ tức giận nói.

“Mẫu thân, sau này con không dám nữa, mẫu thân lại còn mắng con, mẹ mắng con bản thân cũng không vui vẻ gì, nhìn mẹ khó chịu con đau lòng lắm!” Lãnh Tịch Nhan nũng nịu nói.

“Con… con…” Lâm Vũ Vi lắc đầu, yêu thương nói: “Mặc dù đã khỏi hơn phân nửa rồi, nhưng thuốc vẫn phải uống, Hạ Hà, đem thuốc lại đây.”

Nhìn bát thuốc bốc khói nghi ngút trong tay Hạ Hà, Lãnh Tịch Nhan sắc mặt liền suy sụp, “Mẫu thân, có thể không uống nữa được không, con không sao….” Lãnh Tịch Nhan bĩu môi.

“Không được, nhất định phải uống, rất tốt cho việc hồi phục của con.” Lâm Vũ Vi kiên định nói.

“Được rồi…” Nhìn sắc mặt của Lâm Vũ Vi, Lãnh Tịch Nhan nhắm mắt cau mày uống hết bát thuốc kia. Nhìn vẻ mặt đau khổ bi thương của Lãnh Tịch Nhan, những thị nữ xung quanh đều bĩu môi cười trộm.

Thấy Lãnh Tịch Nhan uống thuốc xong, Lâm Vũ Vi mỉm cười nói: “Tốt, nghỉ ngơi một lát đi, mẫu thân nhìn con ngủ.”

Nhìn Lãnh Tịch Nhan nằm ở trên giường, giúp nàng đắp chăn đàng hoàng chờ nàng ngủ say rồi, Lâm Vũ Vi nhỏ giọng sai bảo tỳ nữ: “Chăm sóc tiểu thu cho cẩn thận, có chuyện phải báo cáo kịp thời.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Xuân Mai cùng Hạ Hà thấp giọng đáp.

Chờ Lâm Vũ Vi đi rồi, Lãnh Tịch Nhan vốn đang ngủ mở to mắt, hốc mắt hơi ẩm ướt: ‘Lãnh Tịch Nhan, mẫu thân của ngươi là một người mẹ tốt, ta sẽ chăm sóc bà như mẹ ruột của mình.’