Quyển 1 - Chương 18: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Trải qua một canh giờ xóc nảy, xe ngựa rốt cuộc tới chùa Vạn Quốc, Lãnh Tịch Nhan cũng tỉnh lại. Ngủ suốt một đường, Lãnh Tịch Nhan thần thanh khí sảng, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Nàng nhảy xuống xe ngựa, lúc này mới có tâm tình đi thưởng thức cảnh sắc.

Chùa Vạn Quốc nằm trên núi Viên Phong, từ lúc thành lập đến nay đã trải qua 300 năm lịch sử, chiếm địa diện tích cực lớn, chủ yếu cấu thành từ ba tòa đại điện: Chính Đức Điện, Minh Đức Điện cùng Văn Đức Điện. Trong đó Chính Đức Điện là chủ điện, mọi hoạt động trọng đại đều được cử hành tại đây, hoàng thất cầu phúc cũng không ngoại lệ.

Chùa Vạn Quốc hương khói cường thịnh, mỗi ngày đều có người đến cầu thần bái phật cuồn cuộn không ngớt, cầu vận thế, nhân duyên, tiền đồ, tài phú, đủ loại, không gì không có. Bởi vậy, chùa Vạn Quốc cũng trở thành ngôi chùa quan trọng của Bắc Dã quốc.

Lãnh Tịch Nhan theo sau Bắc Dã Lâm tiến vào Chính Đức Điện, mới đặt bước chân đầu tiên vào trong điện, liền có một loại cảm giác trang nghiêm tôn kính, làm người không dám mạo phạm. Các thành viên hoàng thất đứng vào vị trí, cung kính quỳ xuống, bắt đầu cầu phúc.

Lãnh Tịch Nhan quỳ gối ở đó chuyên chú lắng nghe, rốt cuộc nửa canh giờ qua đi, buổi cầu phúc kết thúc, Lãnh Tịch Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu lại quỳ tiếp, nàng sẽ chịu không nổi mất. Vừa rồi lúc đứng lên, chân nàng mềm đến thiếu chút nữa đứng không vững, vẫn là Bắc Dã Lâm đỡ nàng.

Sau khi cầu phúc, là lúc kính hương, Lãnh Tịch Nhan cung cung kính kính mà dâng một nén hương. Có một tiểu hòa thượng đi tới trước, khiêm nhường nói với mọi người: “Các vị thí chủ, sương phòng đã chuẩn bị xong, xin hãy nghỉ ngơi một lát.”

Bắc Dã Lâm nhìn Lãnh Tịch Nhan dáng vẻ có chút mệt mỏi, thấp giọng nói với nàng: “Mệt thì vào sương phòng nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa ta qua tìm nàng.” Lãnh Tịch Nhan gật đầu rồi đi về phía sương phòng.

Đi được nửa đường, Lãnh Tịch Nhan tình cờ gặp Hoài An quận chúa. Hoài An quận chúa nhìn nàng, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, Lục hoàng tử phi, không biết ngươi có khỏe không?”

Lãnh Tịch Nhan hơi kéo khóe miệng, trả lời: “Lâu không gặp, quận chúa, thân thể của ta rất tốt, không cần quận chúa phải nhọc công lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, dù sao cũng là thân thể chính mình, nếu không cẩn thận bị thương, vậy không thì thật không tốt.” Hoài An quận chúa ác ý nói.

Lãnh Tịch Nhan không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người đã muốn đi, Hoài An quận chúa lại gọi nàng: “Lục hoàng tử phi, đã gặp rồi thì không bằng đi chung đi, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Nói xong, cũng không đợi Lãnh Tịch Nhan đồng ý, liền đến bên người nàng, Lãnh Tịch Nhan không có cách nào từ chối đành phải thuận theo.

Rất nhanh đã đến sương phòng, Lãnh Tịch Nhan tỏ vẻ lạnh nhạt: “Quận chúa, đến nơi rồi, ta rất mệt không thể mời ngươi vào ngồi, đi thong thả không tiễn!”

Hoài An quận chúa cũng không tức giận, ý vị thâm trường thốt ra một câu: “Hy vọng về sau còn có thể nhìn thấy bộ dáng nhanh mồm dẻo miệng như vậy của hoàng tử phi.” Nói xong, xoay người rời đi. Lãnh Tịch Nhan nhíu mày, cảm thấy lời nàng nói mang ý nghĩa sâu xa nào khác, hơn nữa trong lòng càng ngày càng thấy bất an là vì chuyện gì?

Lãnh Tịch Nhan ở sương phòng nghỉ ngơi được một lúc, thấy Bắc Dã Lâm không tới đây tìm nàng, nên tính đi tìm hắn trước, thuận tiện ăn cơm trưa cùng nhau, nàng mới vừa bước ra cửa phòng, đã có một tiểu hòa thượng cúi đầu không rõ diện mạo đi lên trước, cung kính nói: “Hoàng tử phi, Lục hoàng tử mời ngài đến Lạc Nguyệt Nhai một chuyến, nói là có việc tìm ngài.”

Lúc này, hệ thống đã lâu không xuất hiện mở miệng: Ký chủ cẩn thận, đây là người của Hoài An quận chúa.

Nhờ hệ thống nhắc nhở, nàng mới nhớ: Lạc Nguyệt Nhai còn không phải là nơi nữ chính lúc trước xảy ra chuyện sao, xem ra Hoài An quận chúa muốn động thủ diệt trừ nàng, nàng thật muốn xem xem cô ta rốt cuộc đang muốn diễn trò hề gì.

Nàng thầm nói trong lòng: Hệ thống, nghĩ cách thông báo cho Bắc Dã Lâm, để hắn thấy ta đến chỗ vách đá.

Lãnh Tịch Nhan nói với tiểu hòa thượng: “Ta sẽ qua liền, ngươi lui xuống trước đi.” Nói xong, Lãnh Tịch Nhan quay người đi về hướng Lạc Nguyệt Nhai.Tiểu hòa thượng thấy nàng đã khuất xa thì rời đi theo hướng ngược lại.

Lãnh Tịch Nhan đến Lạc Nguyệt Nhai, chỉ thấy nơi đâ phong cảnh thiên nhiên trù phú, xem ra là một nơi tốt để ngắm cảnh đẹp, nếu xem nhẹ cái vực sâu không đáy đằng kia.

Lúc này, phía sau nàng vang lên một giọng nữ quen thuộc, “Lục hoàng tử phi, chúng ta lại gặp mặt.” Âm thanh Hoài An quận chúa vang lên.

Lãnh Tịch Nhan quay đầu, “Sao lại là ngươi?” Nàng đạm mạc hỏi.

“Không phải ta thì còn ai vào đây? Ta chờ thời khắc này đã lâu.” Hoài An quận chúa đắc ý nói.

“Quận chúa nói, ta nghe không hiểu, thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi.” Nói xong liền muốn đi.

Hai người áo đen từ đâu xuất hiện tiến đến ngăn cản nàng, “Ngươi cho rằng đã đến đây rồi còn có thể rời đi sao?” Hoài An trào phúng.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lãnh Tịch Nhan bình tĩnh hỏi.

“Ta muốn làm gì?” Vẻ hiền lành giả tạo của Hoài An rốt cuộc nứt ra, trên mặt tràn đầy ghen ghét sâu đậm, “Lãnh Tịch Nhan, nếu không có ngươi, ta chính là đệ nhất mỹ nhân Bắc Dã quốc, lần trước ngươi dám làm ta mất mặt trước nhiều người như vậy, còn đoạt mất Bắc Dã Lâm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Đừng si tâm vọng tưởng, nếu không có ta, Bắc Dã Lâm cũng sẽ không thích ngươi, một nữ nhân tâm tư ác độc.” Lãnh Tịch Nhan thản nhiên nói.

“Ngươi nói bậy, không có ngươi hắn nhất định sẽ yêu ta!” Hoài An sắc mặt dữ tợn gào lên.

“Được rồi, ta không muốn nghe ngươi khua môi múa mép.” Hoài An bình tĩnh lại, “Gương mặt này của ngươi không nên lưu lại trên đời, có lời gì muốn trăn trối thì giữ lại cho Diêm Vương nghe đi.” Nói xong, nàng phất phất tay, hai tên áo đen túm lấy cổ áo Lãnh Tịch Nhan, lôi nàng đến cạnh vách núi, dồn lực đẩy xuống…

Trước khi Lãnh Tịch Nhan rớt xuống vực, nơi khóe mắt trông thấy người nàng luôn tâm niệm chạy như bay tới, nàng nhếch miệng cười, tùy ý để thân thể mình rơi xuống…