Chương 0: Tiết tử

Tháng sáu vừa đến, các trường đại học cao đẳng bắt đầu tổ chức lễ tốt nghiệp mỗi năm một lần. Trên sân thể dục rộng lớn, đám học sinh trên mặt tràn đầy vui sướиɠ nhiệt tình, bọn họ ríu rít thảo luận về triển vọng tương lai của đối phương."Cậu về sau tốt nghiệp muốn làm gì?" Một nữ sinh trong đó hỏi.

"Tớ còn chưa có nghĩ tới cái này, tớ tính trước tiên làm một buổi đi chơi tốt nghiệp thật tốt trước, thả lỏng bản thân một chút."

"Tớ hẳn là sẽ đi làm công tác tài chính, tớ có hiểu chút tài chính học."

"Công tác tài chính khá tốt nha, chứ như tớ thì không nổi, học toán quá dở." Một nữ sinh khác oán giận nói.

"Cậu thì sao, Nhan Nhan?" Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái tên Nhan Nhan. Cô có mái tóc dài đen óng lấp lánh, một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt như được khảm đá quý đen nhánh, bên trong phảng phất chứa đầy ánh sao, thời điểm được cô nhìn sẽ bất giác mà chìm sâu vào đó, cái mũi cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lúc cô cười phảng phất như muôn hoa đua nở. Dáng người lả lướt hấp dẫn , làn da trắng nõn, cặp đùi thon dài thẳng tắp, đầu óc lại thông minh, quả thực là đứa con cưng của thượng đế, không hổ là nữ thần cấp hoa hậu giảng đường của học viện Thánh Quang.

"Tớ sao... Ưʍ... tớ nghĩ công việc có tính khiêu chiến như làm giàu, như vậy rất thú vị a." Lãnh Tịch Nhan cười hì hì nói. Mấy nữ sinh vui vẻ mang trong mình khát khao đối với tương lai mà nói chuyện, là sức sống thanh xuân cỡ nào a!

Lễ tốt nghiệp qua đi, mấy nữ sinh hẹn nhau đi KTV ca hát, mãi đến 10 giờ mới tách ra từng người về nhà. Trên đường đi về nhà, Lãnh Tịch Nhan suy nghĩ về sau này rồi tới công việc sau đó, muốn thuê một nơi mà trong phòng có ban công, trên ban công phải có một ít hoa hoa cỏ cỏ, ngoài ra còn phải có một phiến đá to to ở cửa sổ sát đất... Lãnh Tịch Nhan đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, không hề phát hiện xa xa nhanh chóng lao tới một chiếc ô tô, đến tận khi đèn xe sáng lên, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng đã không còn kịp rồi.

"AAA....." Cùng với tiếng kêu bén nhọn vang lên, Lãnh Tịch Nhan bị ném bay ra xa một cách nặng nề, thời khắc rơi xuống đất còn đang nghĩ: "Mình vậy là sắp chết rồi sao? Nhưng cuộc đời của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà, mình không muốn chết...." Sau đó liền sa vào bóng đêm.

"Ký chủ, ký chủ, mau tỉnh lại...." Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Lãnh Tịch Nhan dường như nghe được có âm thanh gọi cô, mở mắt ra, xung quanh một mảnh trắng xóa, lúc này một thanh âm vang lên bên cạnh cô: "Thật tốt quá, rốt cuộc ký chủ cũng tỉnh rồi!"

Cô kinh hoảng quay đầu, nhìn thấy một bé trai đáng yêu, cô nghi hoặc hỏi:"Em là ai?"

"Hoan nghênh ký chủ tiến vào hệ thống mau xuyên, ta là hệ thống 002." Bé trai trả lời.

"Hệ thống mau xuyên? Là có ý gì?"

"Hệ thống mau xuyên là một thế giới giả thuyết, bên trong có muôn vàn thể giới nhỏ, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của nữ chính trong thế giới đó, đồng thời kiếm đủ điểm tích là có thể trở lại thế giới ban đầu!"

"Thật ư? Vậy phải làm thế nào?" Lãnh Tịch Nhan nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Ký chủ không cần lo lắng, mỗi thế giới cô tiến vào sẽ được tiếp thu cốt truyện tương ứng thế giới đó, mỗi một thế giới hoàn thành sẽ có được điểm tích cùng vật phẩm, cái này có thể trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ."

Lãnh Tịch Nhan nghĩ nghĩ: "Dù sao hiện tại không thể quay về nữa, coi như đi du lịch một lần đi, thành công thì có thể trở về, thất bại cũng xem như không có gì phải tiếc nuối."

"Được, tôi nhận, tiếp theo nên làm như thế nào?" Lãnh Tịch Nhan hỏi.

"Ký chủ nhận nhiệm vụ, mở ra thế giới mới, 3, 2, 1! Tiến vào thế giới mới!" Bé trai mới vừa nói xong, Lãnh Tịch Nhan liền hóa thành một luồng sáng biến mất tại chỗ.