Chương 7: Đùi này là để cậu ôm

Editor : ING NÈ

Đi ra khỏi Tần gia Vân Ca cũng không đi ngay,hắn nghĩ tới lời nói của bác Vương lúc hắn rời đi,trách không được tối nay Tần Đại Xuyên lại phẫn nộ,bởi vì chính hắn là người chiếm tiện nghi của ra Tần gia Vân Ca nện bước cũng không mau, hắn nghĩ đến Vương bá ở hắn lúc đi lời nói, trách không được cho tới nay đều chỉ là không mấy ưa thích nguyên chủ Tần Đại Xuyên đêm nay như vậy phẫn nộ, nguyên lai là chính mình liền phải có một cái tiện nghi đệ đệ hoặc muội muội, quả nhiên là có mẹ kế liền có cha kế.

"Lên xe đi." Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai Vân Ca,hắn ngẩng đầu nhìn về phía cách hắn không xa liền thấy Hàn Mục Thanh đứng đó,lo lắng nhìn về phía hắn

"Cậu còn chưa đi à?" Sau khi nói nhưng lời này,lại mau tiến gần lại chạm chạm vào tay Hàn Mục Thanh,tay của cậu đều đã rất lạnh,nhìn dáng vẻ chắc hẳn là đứng từ lúc Vân Ca rời đi liền bước xuống xe.

"Như thế nào mà cậu lại muốn chờ ở đây?" Vân Ca thật sự rất kinh ngạc,hắn cho rằng Hàn Mục Thanh đã sớm rời đi,nên chuẩn bị lấy xe trong nhà đi,rốt cuộc lại bị người cha tốt kia tịch thu mất.

"Không có,lúc nãy có một số việc nên phải trao đổi qua điện thoại nên còn chưa kịp rời đi."

Hàn Mục Thanh giọng nói bình bình không chút sắc thái liếc nhìn Vân Ca một cái,phát hiện ra hắn sắc mặt rất bình tĩnh,nhìn không ra được là đã có chuyện gì xảy ra.

"May là tôi chưa đi nếu không cậu sẽ rất lâu mới về được,ở nơi này rất khó để bắt xe taxi."Nói xong liền đem điện thoại đang cầm trên tay cất vào,

"Đi thôi lên xe tôi ở phía trước kia kìa."

"Cảm ơn." nói câu cảm ơn xong Vân Ca liền kéo tay Hàn Mục Thanh tới chỗ xe của cậu,Vân Ca chính là xem Hàn Mục Thanh như người bạn tốt nhất của hắn nên mới làm vậy,cuộc sống của hắn vốn dĩ rất ít những người hợp ý hắn và quan tâm hắn như vậy,đối với cử chỉ tiếp xúc tay chân như vậy cũng không có vấn đề gì.

Bị Vân Ca kéo tay biểu hiện trên mặt Hàn Mục Thanh trong phút chốc liền cứng đờ ,lúc sau mới thả lỏng,cậu nhìn góc mặt đẹp đẽ của Tần Mạch,trong lòng lại có cảm giác ôn nhu mà cậu chưa bao giờ trải qua.

Trở lại xe phát giác ra cảm xúc của Tần Mạch đã có chút dịu xuống,Hàn Mục Thanh mới mở nhạc

"Cậu thích ca sĩ nào ?"

"Ai cũng được."

Hàn Mục Thanh mở radio lên,nghĩ nghĩ tìm bài hát đứng đầu trong bản đề cử.

Trong xe vang lên giọng hát mềm mại của nữ ca sĩ nước ngoài,mang theo một chút độc đáo,làm cho tâm tình của người khác đều rất thả lỏng.Vân Ca dựa vào ghế xe,tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại,Hàn Mục Thanh cũng không nói lời nào,trong xe ngoài trừ tiếng nhạc ra không có bất kỳ tiếng động khác.

Đối với những ký ức trước đây của Tần Mạch trước khi hắn đến thế giới,hắn tất cả đều đem tất cả cất vào một góc,hắn coi như đó là một phần ký ức riêng tư của Tần Trạch,liền tính Tần Trach cũng không còn nữa,những ký ức kia cũng là của Tần Trạch,trừ khi rất cần thiết thì hắn mới lấy ra xem,chỉ từ cốt truyện để hiểu được tình huống mà thôi,nhưng mà cốt truyện rốt cuộc cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm,cũng chỉ có thể cho hắn biết được Tần Trạch thật sự không có được một chút tôn trọng trong nhà.

Vốn dĩ Vân Ca vẫn luôn nghĩ bởi vì là do tính cách của Tần Trạch này,nên mới không thể thân thiết được với người trong nhà.Thậm chí trong lòng hắn vẫn luôn thầm nghĩ,hy vọng một ngày nào đó gặp được người nhà Tần Gia có thể cùng họ hòa hoãn quan hệ

Chỉ cần nhớ tới lúc nãy Tần Đại Xuyên mắng chửi hắn,hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng,nếu như đem ký ức trước của Tần Mạch xem xét đơn giản một chút thì ngoại trừ việc lêu lỏng bên ngoài cùng với lũ bạn xấu ra thì đối với nơi gọi là nhà kia,ấn tượng trong ký ức Tần Trạch cũng không được tốt mấy,anh trai thì vẫn luôn lạnh nhạt không bao giờ chú ý tới hắn,Tần Đại Xuyên ngoại trừ việc luôn mắng hắn ra thì không có gì khác,đến nỗi cái người được gọi là mẹ kế đối với hắn cũng chưa từng tiếp xúc.

Ở phương diện nào mà nói thì trong lòng Tần Mạch này vẫn luôn rất cô độc,hắn phản nghịch như thế cũng đúng thôi,gây chuyện cũng đúng,tất cả bất quá cũng chỉ là muốn người trong nhà chú ý tới hắn một chút,đáng tiếc lúc đó hắn không biết rằng chỉ cần có người thật tâm yêu thương hắn thì sẽ không cần hắn phải làm gì cả,nhưng người trong mắt luôn không vừa lòng hắn thì dẫu hắn có làm gì thì vẫn luôn là gây chuyện.Vân Ca từ lúc đến thế giới này đến giờ vẫn chưa từng có dã tâm nào quá lớn,kiếp trước của hắn vẫn luôn đòi hỏi quá nhiều vào cuộc sống,ai nhắc tới Vân nhị công tử đều phải khen hắn đôi câu,sau khi thân thể dần dần suy yếu cũng khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ cuộc sống của hắn.

Sau khi trọng sinh thành Tần Mach hắn đã nghĩ là đời này sẽ trải qua một cách nhẹ nhàng,chỉ cần không phải làm việc gì ăn nó chờ chết,ăn no chờ chết,dù gì thì người này cũng là Tần nhị thiếu gia,bản thân hắn lại nắm chắc 30% cổ phần Tần Thị,chỉ dựa vào những điều này thôi cũng đã khiến cuộc đời hắn thật sự rất tốt rồi,Vân Ca vẫn luôn nghĩ vậy,đáng tiếc Tần Gia này cũng không phải là một gia đình tốt đẹp gì.

Hiện tại hắn lại gây ra mâu thuẫn với Tần Đại Xuyên,hắn nhất định phải suy nghĩ cho tương lai sau này của hắn mới được,đến nỗi 30% cổ phần a,chỉ cần nghĩ lại thì 30% đó trở thành giấy trắng lại quá dễ dàng rồi.

Nếu như Tần Đại Xuyên tận lực vào Tần thị thì số cổ phần đó cũng không được tính là gì.Hơn nữa Tần Đại Xuyên sẽ không cho hắn nhúng tay vào Tần Thị,huống chi Tần Thị còn có anh trai hắn,hắn cũng không muốn bởi vì do này mà cùng anh trai của Tần Mạch tranh tranh đoạt đoạt,lúc trước tất cả đều là tiền của Tần Mạch nên hắn mới tiêu xài.

Nhưng mà bây giờ chỉ cần nghĩ tới việc sau này sẽ không có tiền dùng hắn đã rất sầu não rồi,hiện tại hắn không thể không nghĩ cho tương lai sau này của hắn,nếu như nhìn chung thì trước giờ hắn đều là ăn bám Hàn Mục Thanh.Nghĩ tới Hàn Mục Thanh khóe miệng Vân Ca vô thức hiện lên ý cười ôn nhu.

Người anh em này đúng là thu hoạch lớn nhất của hắn khi xuyên vào quyển sách này mà,tổng thể thì cậu lúc nào cũng lợi hại,hắn thì chỉ có hai bàn tay trắng ( đúng là đỗ nghèo khỉ :>) Nếu Hàn Mục Thanh không để bụng thì hắn cũng không cần phải lo vì chuyện này sẽ bị người khác chê cười.

Xem ra lúc nãy Tần Đại Xuyên mắng hắn như vậy chắc chắn là có người châm ngòi cho ông ta,lúc nãy Tần Đại Xuyên nói hắn thích đàn ông,hắn còn tưởng là do Tần Machj kia khiến ông ta hiểu lầm nhưng mà xem xét lại ký ức của cậu ta thì không có khả năng nào.

Hơn nữa dù trước kia Tần Đại Xuyên không thích đứa con trai này thì cũng không mắng hắn thậm tệ như vậy,chỉ có thể nói trong quãng thời gian này đã có người thủ thỉ không ít điều bên tai Tần Đại Xuyên,đến nỗi nguyên nhân đại khái cũng chỉ là do quan hệ tốt của hắn với Hàn Mục Thanh.

Người khác luôn dùng suy nghĩ xấu áp đặt lên người khác khi mà họ không rõ sự tình sự việc ,hơn nữa là Hàn Mục Thanh và Vân Ca hắn thật sự khác biệt quá lớn,một người là thiên tài trong các thiên tài,ai ai cũng mơ ước,một người thì lại là con trai của một nhà giàu mới nổi,phản nghịch,xét về các khía cạnh năng lực thì không có một chút nào nổi bật. Nói hắn ăn chơi trác táng cũng là quá miễn cưỡng rồi,như vậy hai người giao bằng hữu mặc cho người khác suy này đoán nọ về họ,mấy cái phỏng đoán ngày không ít,rốt cuộc là do Hàn Mục Thanh quá hoàn mỹ,cho ai đều sẽ suy đoán có cái gì bọn họ không biết sự tình, lấy cái loại này ác ý phỏng đoán càng không ở số ít, rốt cuộc Hàn Mục Thanh quá hoàn mỹ,chỉ cần có chút sơ hở liền bị mọi người xung quanh soi mói,giống như vậy mỗi một người lại có mỗi suy đoán khác nhau về mối quan hệ của bọn họ.

Nhìn ngoài đường lập lòe đèn nê ông,Vân Ca thở dài kỳ thực hắn cảm thấy ăn chơi trác táng rất vui a,nhưng mà sau này không có cơ hội như vậy nữa rồi.

"Ba cậu kêu cậu về nhà có chuyện gì sao ?" Thấy biểu hiện của Tần Mạch đã ôn nhu trở lại như bình thường,Hàn Mục Thanh nhịn không được mới hỏi,cậu không nghĩ là Tần Mạch sẽ ra ngoài sớm như vậy,lúc đó vẫn luôn đứng ở đấy,chỉ là muốn xem xem nơi mà Tần Mạch đã lớn lên trông như thế nào.

Đang đứng ngẩn ngơ ở đó thì lại thấy Tần Mạch từ cửa Tần gia bước ra,Hàn Mục Thanh trong lòng giật mình quá nhiều kinh hỉ,lúc sau mới nhớ tới trước kia từng nghe qua tình cảnh của Tần gia,nhịn không được mà đau lòng,nên liền đem hắn ta ngoan ngoãn "bỏ" lên xe,muốn hỏi hắn nhưng lại sợ hắn càng không vui,cho tới lúc này tâm tình Tần Mạch đã tốt hơn một chút mới không chịu được mà hỏi.

"Không có gì,sau này đại khái là muốn cậu tới nhà tôi chơi." Vân Ca không định kể sự tình của Vân gia cho cậu nghe,nói cũng không rõ ràng,sau đó mới đùa giỡn nói

"Để coi nơi đó có hoan nghênh tôi không." Hàn Mục Thanh thấy hắn không có ý định nói cho cậu nghe,cũng đổi chủ đề.

"Anh em tốt,khi nào có tiền mời cậu một bữa."Vân Ca vốn định ôn lấy Hàn Mục Thanh nhưng lại sợ quấy rầy cậu lái xe,liền vỗ vỗ lên vai cậu.

"Ừm"

Hàn Mục Thanh lên tiếng,không khí trong xe lại bắt đầu im lặng trở lại,nhưng lại không cảm thấy xấu hổ,Vân Ca nhìn góc mặt của Hàn Mục Thanh,từ mi đến mắt đến miệng lại đến cằm ,dù đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần,nhưng mỗi một lần đều không nhịn được kinh ngạc cảm thán khuôn mặt này,làm cho Vân Ca có chút ghen ghét,kiếp trước tuy rằng hắn sinh ra có diện mạo ngời ngời tuấn dật soái khí,mỉm cười một cái liền khiến người xung quanh không chịu được,nhưng mà dù như thế nào thì dung mạo đó so với Hàn Mục Thanh cũng là kém một ít.

Có thể nói Hàn Mục Thanh đang ở trước mặt hắn là người lớn lên soái khí nhất mà hắn từng gặp qua,ngược lại với vẻ đẹp tinh xảo của Tần Trạch,Hàn Mục Thanh chính là loại tràn ngập hơi thở đàn ông tuấn mỹ nhưng lại không khoa trương,ngay cả tỉ lệ cơ thể cũng hoàn mỹ tới mức không thể bắt bẻ được,không hổ là nam chính,đúng là được ông trời thiên vị mà.

Phía bên này Hàn Mục Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt của Tần Mạch,không chịu được liền chỉnh chu lại dáng ngồi một chút,theo bản năng muốn đem dáng vẻ đẹp nhất show ra cho hắn coi,thân thể có chút cứng đờ,nếu không phải là đang lái xe,ngồi trên xe còn là người mình thích,Hàn Mục Thanh lo rằng ngay cả cậu cũng không thể nhúc nhích được hay không nữa.

"Có cái gì không đúng sao ?" Hàn Mục Thanh chịu hết nổi mở miệng nói,tuy rằng đang mừng thầm rằng cuối cùng hắn cũng chịu nhìn cậu nhưng mà cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy thật sự khiến cậu cảm thấy chính cậu có điểm gì không ổn.

Tần Mạch ngượng ngùng trả lời lại cậu "Không có vấn đề gì cả,chỉ là có chút hơi ghen ghét với cậu thôi."

Vân Ca thu hồi tầm mắt không quấy rầy Hàn Mục Thanh lái xe.

"Hửm?" Hàn Mục Thanh đầy nghi vấn tả lời lại hắn,không biết cuối cùng Tần Mạch đã nghĩ gì mà trả lời như vậy.

"Cậu xem cậu có gia thế tốt,vẻ ngoài tốt,năng lực cũng có,tất cả những thứ này không phải đã thắng người khác rồi sao,làm cho một người tầm thường như tôi cũng thấy ghen ghét."

Hàn Mục Thanh khẽ nhếch miệng cười ôn nhu,lúc này đang là đèn đỏ,cậu duỗi tay ra xoa xoa tóc của Vân Ca

"Tần Mạch nhà ta tốt như vậy sao có thể là người thường được,nếu mà Tần Mạch có là người thường thì tôi cũng nguyện sống cùng cậu."

"Xùy xùy,không cần phải xoa đầu,đầu của con trai là chỗ cấm kị không được sờ cậu không biết sao ?" Vân Ca liền giữ thân như ngọc nói

Nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Ca,Hàn Mục Thanh sinh ra tâm tư muốn trêu đùa người đối diện,một tay để ở sau đầu Vân Ca,một tay chống bên cạnh,cúi người nói

"Bây giờ không phải đang rất nổi tiếng việc ôm đùi vàng* sao ? Tôi tất cả đều cho cậu ôm,xoa có một chút tóc cũng không có gì quá to tác đâu."

*Ôm đùi vàng : Theo như mình hỉu thì chắc là bao nuôi á mọi người :3

"Ai nói là tôi muốn ôm đùi cậu

"Ai nói ta muốn ôm ngươi đùi,thân mật như vậy thì chia tay đi" Vân Ca chỉ là buột miệng nói,nhưng mà nghe tới đó mặt của Hàn Mục Thanh cảm giác như một luồng khí nóng xông tới ,khiến cậu có chút khó chịu

"Không ôm đùi của tôi,vừa rồi còn nói ghen ghét tôi,có thể thấy kỳ thật cậu không có ghen ghét tôi." Hàn Mục Thanh bộ dáng đáng tiếc nhìn Vân Ca.

"Hừ,từ giờ tới lúc đó không biết là ai lợi hại hơn ai,ai biết được sau này cậu lại muốn ôm đùi tôi không chừng."Không chút do dự phản kích lại cậu,Vân Ca không hề phát hiện ra hành động này của hắn so với thường ngày có chút khác biệt,cũng là hắn lần đầu tiên trước mặt người khác bày ra sự tự phụ của bản thân.

Bởi vì tư thế này,hai người dựa gần vào nhau tới mức có thể ngửi được mùi sữa tắm của đối phương,không biết như thế nào nhưng tim của Vân Ca lại đập nhanh liên hồi,định đẩy cậu ra xa,từ phía sau lại nghe thấy tiếng còi xe thì ra đã chuyển sang đèn xanh rồi.

Hàn Mục Thanh quay lại tư thế lái xe chạy về phía trước,bên miệng còn thấy được tâm tình của cậu rất tốt,Vân Ca âm thầm thở ra nhẹ nhàng,vừa rồi không khí có chút ái muội khiến hắn không được tự nhiên tý nào.

So với tuổi thật của hắn đối với Hàn Mục Thanh chính là lớn hơn cả năm sáu tuổi,như thế nào mà hai người sát lại gần nhau lại không được tự nhiên,hẳn là nhan sắc của hàn Mục Thanh quá tốt rồi,vì vậy nên chính hắn mới mặt đỏ tim đập thình thịch,Vân Ca trong lòng cuối cùng cũng rút ra được kết luận,đối với chuyện vừa rồi không có gì phải để trong lòng cả.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Mục Thanh : Đùi này là để cậu ôm.

Vân Ca:...............