Chương 3: "Bảo bối chờ anh"

Đúng là trong tiểu thuyết chỉ có chuyện này xảy ra mà, Vân Ca nhìn phòng nghỉ của Hàn Mục Thanh, nhịn không được trong lòng liên tục cảm thán. Đây đâu phải là một ký túc xá bình thuòng,chẳng phải đây đích thị là một cái biệt thử cỡ nhỏ trong khuôn viên của trường à. Thậm chí nó còn là biệt thự hai tầng, phía trước sân còn được lót thảm cỏ trồng hoa xung quanh nữa chứ.

Đây đích thực chỉ là chuyện có thể xảy ra trong tiểu thuyết,Vân Ca ở trong tiểu thuyết này, làm nhị thiếu gia của nhà tài phiệt Vân gia đứng đầu nước Z vậy mà khi hắn đi học cũng chưa có được đãi ngộ lớn như vậy.

Hàn Mục Thanh chỉ đường cho Vân Ca đi tới phòng tắm. Rồi lại đem cho hắn một bộ sữa rửa mặt mới tinh chưa dùng đến đưa cho hắn,rồi mới nghĩ tới bản thân cậu. Vân Ca trong lòng cảm thán tấm lòng hào phóng một cách xa hoa của Hàn Mục Thanh rồi rửa sạch mặt.

Lúc này người hầu nhà hắn còn chưa đem đồ. Vì vậy Vân Ca bèn trực tiếp quấn khăn tắm ngang hông rồi bước ra khỏi phòng tắm. Tựa hồ như tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của Hàn Mục Thanh đang vùi đầu vào máy tính, cậu quay đầu nhìn lại.

Phía đối diện Vân Ca vừa bước ra khỏi phòng tắm, Hàn Mục Thanh nhịn không được nhất thời sửng người, làn da trắng nõn, dáng người cân xứng, ngũ quan tinh tế mang theo nét cười nhàn nhạt,lúc này lại đứng đúng nơi ánh nắng chiếu xuyên qua,bất giác khiến cậu có cảm giác như thiên sứ một cách mơ hồ.

Vẻ đẹp kia không những không làm cho người khác cảm giác hoảng hốt mà là khiến cho người xung quanh kỳ thực không thể nào rời mắt được, khí chất xung quanh toát ra hơi thở non nớt mà hồn nhiên nhưng có chút cảm giác lười nhát trong đó. Cậu cũng ngờ rằng một người con trai lại làm cậu phải để tâm đến vậy, nhưng trước mắt Vân Ca dường như đẹp như một tinh linh trong thần thoại bước ra ngoài đời thực khiến cậu trong vô thức không tài nào có thể dời mắt khỏi người hắn được.

Nhìn thấy Hàn Mục Thanh vẫn còn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình, Vân Ca cũng không thèm để ý,dung mạo này thật sự thu hút đến đâu tất nhiên chính bản thân hắn cũng biết rõ, ở giữa nhà trải sẵn một tấm thảm, cho nên Vân Ca liền mặc kệ hai chân trần trụi mà ngồi lên tấm thảm.

Hắn thấy Hàn Mục Thanh tâm trí vẫn còn bần thần ,nhịn không được bèn nhẹ nhàng hỏi

“Tôi nói này học trưởng, không phải là cậu đã ngăn không cho bác Vương nhà tôi đưa đồ cho tôi đó chứ.”

Đây chính là vấn đề mà Vân Ca vừa mới nghĩ ra trong phút chốc.Hàn Mục Thanh kiềm lại chút rung động của trái tim,giọng không chút dao động rời tầm mắt đi,

“Sẽ không đâu, tôi với họ cũng vừa chào hỏi qua rồi. "

Lời vừa ra khỏi miệng Hàn Mục Thanh mới phát hiện giọng nói của bản thân cũng đã chuyển sang hơi khàn khàn,cậu tất nhiên biết rằng giọng mình trở nên như vậy là vì lý do gì chỉ là nhìn thấy hắn vẫn không hiểu được tâm ý trong lòng có chút thất vọng

“Vậy là tốt rồi.”

Sau khi hồi đáp lại cậu Vân Ca nghiêng người thong thả nằm xuống ghế sô pha, may mà hiện tại đang là tháng năm đang là tháng giao mùa vì vậy nhiệt độ trong phòng thật ấm áp, hắn nhìn qua phía nam chính đang ngồi trước máy tính, rồi lại nhìn lướt qua cái kệ sách nhỏ, quay đầu nhìn về phía Hàn Mục Thanh, cằm khẽ nhếch lên có chút cảm giác kiêu ngạo hỏi

“Tôi có thể xem sách ở đằng kia không? "

“Đương nhiên là được"

Sau khi được sự cho phép của chủ nhân hắn không chút e ngại, tùy tiện rút ra một quyển sách lật xem lên. Vân Ca hôm nay tuy là bị Hàn Mục Thanh liên lụy nhưng cũng không đến mức lo ngại thay vào đó sao hắn không lợi dụng thời cơ tốt này mà kéo gần quan hệ với nam chính một chút.

Ở nguyên bản của tiểu thuyết nam chính có tính cách trầm mặc ít nói thật ra thì Vân Ca cũng không phải thuộc tuýt người thích nói nhiều. Hiện tại đối phương đang bận, hắn cũng chán tới phát ngốc ra vì vậy liền tìm một quyển sách đọc cho đỡ nhàm chán.

Ánh mặt trời ấm áp của trưa tháng năm chiếu phòng khiến cho Vân Ca cũng trở nên mơ mơ màng màng sắp ngủ,quyển sách nằm trên tay hắn không biết từ lúc nào đã yên ổn nằm trên chiếc ghế sô pha,bản thân hắn cuối cùng cũng hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời mà chìm vào giấc ngủ.

Hàn Mục Thanh ngốc ngốc nhìn hắn chìm vào giấc ngủ ,từ lúc sáng sớm khi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mạch, cậu liền nhịn không được mà bị hắn hấp dẫn,ánh mắt từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung vào hắn. Càng tới gần hắn cậu càng không thể kiềm được du͙© vọиɠ đang trực trào trong lòng ,cậu muốn có được người này,muốn đem người nay bảo vệ trong lòng,muốn trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có một mình cậu mà thôi.Những ý nghĩ điên cuồng chiếm hữu đó trong phút chốc dường như đã ăn mòn lý trí của cậu,làm cho cậu không thể nào chèn ép được thứ tình cảm mãnh liệt mà đáng sợ này.

Cuối cùng người hầu của Tần gia cũng đã đem đồ tới,cậu chỉnh tề đặt quần áo của hắn bên cạnh,không nỡ gọi hắn dậy,từ lúc Tần Mạch chìm vào giấc ngủ cậu liền nhịn không được mà tham lam ngồi xuống ngắm nhìn hắn.

Ngũ quan hoàn mỹ của Tần Mạch trong lúc ngủ lại có thêm phần yếu ớt Tinh xảo hoàn mỹ ngũ quan trong lúc ngủ mơ càng thêm có vẻ yếu ớt, lông mi cong dày như những cánh hoa điểm trên mắt của hắn,nhìn thẳng xuống thì là cánh mũi cao thẳng tắp,tiếp đến là môi đỏ hồng mơn mởn,cùng với xương quai xanh sâu nhưng lại rất đáng yêu,hai điểm thù du đỏ thắm(ti của bé ý á mng, nhưng mà tui hông biết dùng từ gì cho phù hợp nữa) xuống chút nữa thì là...........Hàn Mục Thanh ho khan hai tiếng liền dời tầm mắt đi chỗ khác (nhìn gì kĩ dữ vậy anh :>>),cố gắng điều hòa lại hô hấp của bản thân cùng với tâm trạng xôn xao. Cậu chưa bao giờ gặp một người khiến cho tâm trí cậu điên cuồng như vậy,cảm giác xa lạ mà lạ lùng này khiến cho Hàn Mục Thanh hoài nghi liệu có phải bản thân đã bị người khác bỏ bùa mê thuốc lú gì không.Liền nghĩ như vậy khiến cho tậm trạng cậu thật khó chịu,cậu cũng không nhớ từ lúc nào đã cẩn thận thu nhưng suy nghĩ xung quanh bản thân mình, sợ rằng sẽ làm cậu thức giấc.

Nhẹ nhàng lấy tấm thảm lông đắp lại cho cậu, Hàn Mục Thanh tay nhịn không được đặt trên người hắn một cách vô thức, trong lòng chậm rãi hạ quyết tâm

“Bảo bối, chờ anh.”

Hàn Mục Thanh nhè nhẹ mà không gây động tĩnh lớn nói rồi dời tầm mắt ra chỗ khác tiếp tục làm việc.

Khi Vân Ca tỉnh lại thì trời cũng đã chuyể sang buổi chiều, hắn là vì đói nên mới tỉnh, nhìn xung quanh có chút lạ lẫm, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một giọng nói:

"Tỉnh rồi à?"

Nhìn đến Hàn Mục Thanh cuối cùng hắn cũng nhớ tới tai nạn xảy ra hôm nay, bất quá nhìn sắc trời, hắn với hội trưởng Hội Học Sinh cùng nhau trắn trợn trốn học sao?

“Ừm"

Vân Ca khóe miệng mang theo nét cười nhàn nhạt trả lời, vì chưa kịp tỉnh ngủ nên giọng của hắn có chút khàn khàn khiến cho mắt của Hàn Mục Thanh có chút rung động. Cậu tạm ngừng lại công việc đang làm bước tới nói:

“Quần áo của cậu đã được đưa tới rồi, nhưng mà lúc đó thấy cậu ngủ say quá tôi không dám đánh thức cậu dậy.”

Ngoài miệng bình tĩnh như vậy nhưng Vân Ca lại phát hiện vành tai của Hàn Mục Thanh có hơi ưng ửng đỏ…. cho nên cậu đây là ở thẹn thùng sao? Nghĩ đến khả năng đó, Vân Ca không nhịn được liết mắt thêm một lần nữa dò xét cậu, cảm thấy cậu so với trong tiểu thuyết miêu tả thật ra cũng không giống nhau cho lắm.

Lúc Vân Ca mặc lại đồ, thật ra có chút cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Mục Thanh cho mình có chút không đúng lắm,làm khác không thoải mái phải quay mặt đi làm ngơ, thật ra thì ở kiếp trước cả nam lẫn nữ đều không bỏ qua nhưng mà Hàn Mục Thanh không có biểu hiện khác thường nào khác cả, nghĩ lại về truyện tính hướng của cậu thì không phải là trong cốt truyện đã rõ ràng rồi sao. Chắc chắn là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Hắn hiện tại cũng đâu có gì quá đặc biệt tới nỗi khiến đối phương phải lén lút nhìn trộm đâu chứ,thứ duy nhất khiến hắn nổi bật thì chỉ có dung mạo của Tần Trạch mà thôi, dung mạo này thật ra nằm trên người của một thằng con trai thì… ờm cũng có thể gọi là "xinh đẹp" nhưng mà so với nhan sắc của nam chính Hàn Mục Thanh thanh tuấn, là một mỹ nam thư sinh như vậy thì hắn vẫn còn kém xa. Ý niệm nho nhỏ này xuất hiện khiến cho Vân Ca nhất thời không biết được ý đồ của Hàn Mục Thanh dành cho hắn, vì vậy người ở phía sau thật sự rất thất vọng.

Chờ đến lúc Vân Ca mặc lại được quần áo chỉnh chu, Hàn Mục Thanh cũng đã xử lý xong công việc của bản thân, tắt máy tính rồi đóng lại quay đầu nói :

“Cậu đi xuống ăn cơm trước đi.”

Vân Ca gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời mời của Hàn Mục Thanh,hắn thật sự thảm thương mà cơm trưa còn trưa kịp ăn thì đã bị cái tai nạn đáng ghét kia cướp đi mất hắn,hiện tại cũng thật sự rất đói bụng rồi.

Hàn Mục Thanh khóe miệng khẽ cười nhạt, đi cùng Vân Ca nhưng không biết từ khi nào cậu đã cầm sẵn trong tay một túi sữa chua cùng với bánh mì

“Cậu ăn một chút lót dạ tý đi.”

Vân Ca lập tức nhận lấy trong lòng nhịn không được mà khen thầm sự chu đáo của Hàn Mục Thanh.

Nếu đây là phụ nữ nói không chừng hắn đã động tâm rồi, ân cần chăm sóc người khác lại có dung mạo nổi bật, đáng tiếc đây lại là một người đàn ông, trong lòng không ngừng lẩm bẩm một mình khiến cho Vân Ca không hề để ý tới Hàn Mục Thanh đáy mắt đang hiện lên ý cười đầy ôn nhu bên cạnh.