Chương 4: Nữ chủ nhà nghèo ở rể (4)

————————————————————-

Vô Ương các...

Minh Ương nằm ở trên giường, suy nghĩ không yên.

Cát Tường nhìn bộ dáng thiếu gia nhà mình như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

"Thiếu gia, nếu không thì đi ra ngoài giải sầu?" Cát Tường nhỏ giọng nói, ngữ khí đều mang theo cẩn thận, e sợ khiến hắn không cao hứng.

Minh Ương nghe vậy không có mở miệng, hắn cúi đầu, nhắm thật chặt cặp lông mi dài ngăn trở đôi mắt hắn, khiến Cát Tường không nhìn ra cảm xúc hắn lúc này.

Rõ ràng ngay từ đầu hắn đã biết khả năng thê chủ không thích hắn là rất lớn, vì cái gì hắn còn sinh ra vọng tưởng với nàng? Phải biết rằng, tối hôm qua thê chủ cũng đã xác nhận cự tuyệt hắn hơn một lần.

"Đi thôi!" Minh Ương nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn đúng thật cũng nên đi ra ngoài giải sầu, trong lòng hắn có quá nhiều ý tưởng không thực tế.

Nam Vãn lúc này cũng vừa vặn ra cửa.

Bước chậm ở đường cái không rộng lắm, nhìn người bán hàng rong ở đầu đường đều là nữ tử, không có nổi một nam tử, Nam Vãn trong lòng càng cảm thấy không được tự nhiên.

【 ký chủ, giả thiết của thế giới này vốn chính là nữ tôn nam ti, nữ tử kiếm tiền nuôi gia đình là rất bình thường. 】

"Ta biết, chỉ là cảm thấy thay đổi đột ngột không thích ứng kịp." Nam Vãn khó chịu nói.

Nguyên lai phụ thân nàng có tiếng trọng nam khinh nữ, lúc trước thời điểm nàng chưa kịp sinh ra, hắn liền muốn đánh rớt nàng. Nếu không phải mẫu thân nàng khăng khăng không đồng ý, nàng đoán chừng đã sớm mất mạng.

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân vẫn luôn hà khắc với nàng. Nàng không ngừng làm việc, mới có thể khiến phụ thân đối với nàng tốt một chút.

Hiện giờ ở thế giới này có thể nói là trọng nữ khinh nam, cảm giác không chân thật của nàng càng lớn.

"Nha, đây không phải là cô vợ ở rể của Minh gia sao?" Một nữ tử ngăn Nam Vãn lại, trong mắt tản ra ác ý trần trụi.

【 ký chủ, nàng ta là Lâm Hữu Hữu bạn cùng trường của nguyên chủ, thường xuyên bắt nạt nguyên chủ. 】 hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ân, là ta, có chuyện gì sao?" Nam Vãn thản nhiên thừa nhận thân phận ở rể của nàng.

Lâm Hữu Hữu hiển nhiên không nghĩ tới nàng lại trực tiếp như vậy, đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu.

Nàng vốn dĩ không quen nhìn nguyên chủ, chính là bởi vì đối phương nhát gan, dễ bắt nạt. Hiện giờ đối phương nhìn qua cũng không nhút nhát, lúc trả lời vấn đề của nàng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cảm giác như hoán đổi hai người giống nhau.

Việc này làm Lâm Hữu Hữu cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ thành thân còn giúp rèn luyện can đảm sao?

Đã có không ít người vây lại đây, tư thế xem náo nhiệt rất rõ ràng.

"Nam Vãn, ngươi da mặt cũng thật dày, đường đường là một đại nữ tử, cư nhiên còn muốn để nam tử nuôi, ta thật khinh thường ngươi." Lâm Hữu Hữu khinh thường mà nhìn Nam Vãn.

Tuy rằng thế giới này nữ tôn nam ti, nhưng sức lao động chủ yếu vẫn là nữ tử. Nữ tử vào triều làm quan, nữ tử mang binh đánh giặc, nữ tử ra cửa làm ăn buôn bán. Chỉ có những người ham ăn biếng làm sẽ nằm ăn vạ trong nhà chồng, sống dựa vào nhà chồng.

"Thê chủ là người muốn làm đại sự, tất nhiên phải khác với bình thường." Minh Ương đi đến bên cạnh Nam Vãn, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương duỗi tay đan mười ngón tay vào nhau với nàng.

"Lại nói, ta cam tâm tình nguyện nuôi thê chủ."

Hai người tư thái nhu tình mật ý, ngay cả Lâm Hữu Hữu nhìn đều có chút ghen ghét.

Tuy rằng Minh Ương lớn lên không được, nhưng gia tài bạc triệu. Nam Vãn qua đi ở rể, căn bản là ăn không đến khổ, nhiều nhất cũng là thanh danh khó nghe một chút.

"Thê chủ, chúng ta đi thôi!" Minh Ương nắm tay Nam Vãn, xoay người rời đi.

"Chàng tại sao lại ở đây?"

"Rảnh rỗi nhàm chán nên ra ngoài đi dạo một chút."

Nghe bọn họ nói nhỏ, Lâm Hữu Hữu răng đau lợi hại.

"Nam Vãn, ta ở thư viện chờ ngươi." Lâm Hữu Hữu hướng về phía bọn họ rời đi hô.

"Đúng rồi, thê chủ, ta đã quên nói cho ngài, ngày mai ngài liền có thể đi thư viện đi học." Minh Ương ngữ khí áy náy, vốn dĩ phải sớm nói cho thê chủ, nhưng hắn lại quên mất.

"Ân, cảm ơn." Tuy rằng hệ thống đã sớm đã nói với nàng, nhưng Nam Vãn vẫn là giả vờ bộ dáng không hiểu rõ cùng hắn nói lời cảm ơn.

"Thê chủ không cần cùng ta khách khí." Minh Ương cười nhạt, giúp thê chủ vốn là việc hắn nên làm.

Nam Vãn thần sắc phức tạp mà nhìn hắn, trong lòng muôn vàn dao động.

Sắc trời giờ phút này đã thấy hoàng hôn, những người bán hàng rong đầu đường đã sớm thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị trở về nhà. Ánh chiều tà chiếu rọi khắp nơi ở đầu đường, vì vậy mùa xuân se se lạnh tăng thêm vài phần ấm áp.

Minh Ương nắm Nam Vãn tay, bước chân cố ý đi rất chậm. Hắn thực hưởng thụ thời khắc này, cái này làm cho hắn cảm giác được ấm áp.

"Đi thôi! Chúng ta về nhà."

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều im lặng không nói gì.

"Thiếu gia, người quên mất ta rồi sao?" Cát Tường đứng ở tại chỗ, khóc không ra nước mắt, "Nói là giải sầu, kết quả nhìn thấy phu nhân liền đem ta vứt lại."

Thư viện Lăng Vân nằm ở trung ương hoàng thành, bên trong tất cả đều là con nhà giàu số một số hai hoàng thành.

Nguyên chủ lúc trước sở dĩ có thể ở thư viện này đọc sách, cũng bởi vì người cha sinh ra trong dòng dõi thư hương kia của nàng.

Nam Vãn đi vào học đường, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm được chỗ ngồi của mình.

Nhìn chồng sách cao trên bàn, trong mắt Nam Vãn không có một tia ý cười.

Nàng vừa mới trở về, bọn họ này liền gấp không chờ nổi hỗ trợ nàng làm bài tập.

"Nam Vãn." Thanh âm bén nhọn nghe đặc biệt chói tai vang lên.

"Ngươi thật đúng là đã trở lại, mẫu thân quỷ nghèo kia của ngươi thực sự vì ngươi mà nộp học phí?"

Một đám người vây quanh một nữ tử ăn mặc trang phục màu tím đã đi tới.

Nữ tử mặc trang phục màu tím có diện mạo bình thường, ở triều đại này những người nhỏ yếu một chút cũng không được người tôn sùng. Nhưng nàng là thứ nữ của thừa tướng đương triều, chỉ dựa vào cái thân phận này cũng đủ để nàng hoành hành ngang ngược.

Nam Vãn ngày hôm qua nhìn thấy Lâm Hữu Hữu đứng ở bên cạnh đối phương, liền dùng ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ.

【 ký chủ, nàng ta là Vân Hà, ngày hôm qua Lâm Hữu Hữu kia là một đám. 】 hệ thống kịp thời nhắc nhở.

"Trở về cũng tốt, bài tập của ta vừa lúc giao cho ngươi làm." Vân Hà tùy tiện phách tay, lập tức liền có người đem tới một chồng sách lớn, ở trên bàn Nam Vãn từ một chồng sách vở vừa xuất hiện thêm chồng bài tập của nàng ta, đem chúng nằm xoài trên bàn.

"Hiện tại liền làm bài tập cho ta đi!"

Mọi người xung quanh sôi nổi châm biếm, nhìn cảnh này mà vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Nam Vãn lạnh mắt nhìn người xung quanh, trong lòng một trận phát lạnh. Nàng không nghĩ tới, nguyên chủ ở trong thư viện lại không được ưa thích như vậy , khó trách ngày sau sẽ biến thành như thế .

Nhưng tính cách của nàng thay đổi là có nguyên do, Nam Vãn cũng thích không nổi nguyên chủ. Bị bắt nạt, khi dễ đi về liền tốt rồi, vì sao còn muốn đối với người nhỏ yếu hơn động thủ? Như vậy cùng những người bắt nạt nàng có gì khác nhau?

Bởi vì đối phương cường đại liền nhẫn nhục chịu đựng, gặp phải người nhỏ yếu hơn liền trọng ra sức bắt nạt. Nam Vãn rất chi là khinh thường loại người này, bất quá nguyên chủ nếu đã được đến ứng có báo ứng, kia nàng liền sẽ không nói cái gì nữa.

Hiện tại nàng là nguyên chủ, nàng sẽ không để người khác khi dễ đến nàng mà còn phải nén giận. Những kinh nghiệm sinh hoạt ở mạt thế đã nói cho nàng, nếu để mặc cho người khác khi dễ, chẳng những đối phương sẽ chẳng sinh lòng thương hại mà tha cho ngươi, ngược lại còn sẽ cổ vũ cho khí thế của đối phương, càng làm cho bọn họ khi dễ ngươi một cách trầm trọng.

"Làm đúng không!" Nam Vãn bước nhanh trở về chỗ ngồi, đem Vân Hà sách vở xé nát.

"Ngươi......" Vân Hà vì tức giận mà run rẩy cả người, nàng không nghĩ tới, Nam Vãn hôm nay lại kiên cường như thế .

"Nháo cái gì?" Viện trưởng đi vào tới, xụ mặt quát lớn nói.

"Nam Vãn, chờ xem." Vân Hà nổi giận đùng đùng trở về chỗ ngồi. Viện trưởng ở đây nàng không tiện trừng trị Nam Vãn, chờ sau khi tan học lúc ấy liền khiến nàng ta phải trả giá.