Giờ tự học buổi sáng đang ồn ào, bị hành động vừa rồi của Mục Thiên Trạch làm cho yên lặng, Phương Nhã Nhã là người phản ứng lại sớm nhất:
“Này, Mục Thiên Trạch, cậu làm gì đó!”
Mục Thiên Trạch không quay đầu lại, quát to: “Im miệng!”
Phương Nhã Nhã sợ ngây người. “Lớp trưởng đừng lo, tôi sẽ không sao đâu.”
Đây là câu nói cuối cùng Phong Quang nói trước khi bị lôi ra ngoài phòng học. Không hiểu sao, hành động kỳ lạ của Mục Thiên Trạch và nụ cười không lo lắng của cô bạn mới khiến trong lòng Phương Nhã Nhã cảm thấy hơi khó chịu.
Mục Thiên Trạch kéo thẳng Phong Quang lên sân thượng, xung quanh không có ai, cậu ta sầm mặt và hỏi:
“Cô muốn làm gì?” “Tôi đâu có làm gì, tôi còn muốn hỏi cậu xem rốt cuộc cậu đang muốn làm gì đó?”
Phong Quang mỉm cười:
“Sao không để tôi nói hết?”
Cậu ta cười lạnh lùng:
“Nói ra quan hệ của hai nhà chúng ta.”
“Không phải của hai nhà chúng ta, mà là hai người chúng ta.”
“Có gì khác chứ, dù sao quan hệ của chúng ta là do hai nhà định, từ đầu tới cuối họ chưa hỏi qua ý của tôi.”
“Nhưng cậu cũng không có từ chối mà?”
Đúng vậy, hai năm trước Mục Thiên Trạch biết mình có vị hôn thê, cậu ta rất bình thản chấp nhận.Những gia đình giàu có định đoạt hôn ước cho con mình từ sớm là chuyện bình thường, và cậu ta cũng từng gặp Phong Quang, ấn tượng của cậu ta dành cho cô ngoài xinh đẹp ra thì không còn gì cả, nhưng ấn tượng đẹp là đủ rồi, vì cậu ta cũng chưa thích ai, ba mẹ cậu ta vừa ý, thì cậu ta bằng lòng.Chỉ là, giờ đã có chút thay đổi, vì cậu ta đã thích người khác.
Mục Thiên Trạch nhìn Phong Quang bằng ánh mắt cương quyết, cậu ta nói như ra lệnh:
“Tôi muốn hủy hôn ước với cô.’’
“...’’!!! ???.”
Tốt quá! Tôi cầu còn không được! Phong Quang kiềm chế niềm vui trong lòng, tỏ vẻ khó mà chấp nhận, cô hỏi:
“Tại sao chứ? Hôn ước năm xưa của chúng ta là cậu gật đầu mà.”
“Lúc đó tôi nghĩ dù sao cũng là liên hôn, cưới ai cũng vậy.”
“Vậy giờ thì sao?” Mục Thiên Trạch chỉ nói với giọng lạnh lùng:
“Không có trước đây hay bây giờ gì cả, tôi chỉ muốn hủy hôn ước thôi.”
“Vì cậu có người mình thích, đúng không?”
Phong Quang nói với giọng đau khổ, nước mắt sắp tràn bờ mi. Cô vốn xinh đẹp, giờ vẻ mặt lại muốn khóc, càng khiến người ta thấy đáng thương, nhưng Mục Thiên Trạch không phải người thường, cậu ta tỏ ra không chút thương cảm, cậu ta chỉ thấy con gái rất là phiền, hở chút là khóc, vẫn là cô nhóc bướng bỉnh kia vui hơn.
Nghĩ đến Phương Nhã Nhã, cậu ta bỗng thấy tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn một chút, ngay cả thái độ đối với Phong Quang cũng khá hơn.
“Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.Tôi nhất định sẽ hủy hôn ước này.”
“Hôn ước chuyện lớn như vậy, cậu nói hủy là hủy à? Cậu có biết tất cả mọi người đều biết tôi là vị hôn thê của cậu không, đột nhiên cậu nói hủy hôn ước, người khác sẽ nghĩ tôi thế nào chứ?”
Đột nhiên nghĩ đến điều này, Mục Thiên Trạch không biết phải nói sao. Năm xưa cậu ta nhất thời hứng chí, đồng ý bừa, giờ cậu ta có người mình thích, nếu Phong Quang không xuất hiện, cậu cũng quên luôn chuyện hôn ước.
Cậu ta làm chuyện gì cũng đều là tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ tới con gái rất xem trọng danh tiếng.
Sắc mặt cậu ta dịu lại:
“Xem như tôi có lỗi với cô. Cô muốn bù đắp như thế nào, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ làm.”
Bù đắp? Xem cô như tên ăn mày chờ được bố thí à? Phong Quang nắm chặt góc váy đồng phục của mình:
“Tôi không cần bù đắp gì cả, Mục Thiên Trạch, cậu muốn hủy hôn ước, cha mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu!”
Mục Thiên Trạch vốn cảm thấy áy náy, khí thế yếu dần, giờ nghe giọng cô hung hăng, lại sôi máu:
“Chuyện của tôi không ai quyết định được, dù là cha mẹ tôi cũng vậy, họ không đồng ý ư? Hứ... vậy thì xem cuối cùng họ nghe lời tôi hay là muốn mất con.”
“Cậu!”
Phong Quang tức đến không nói nên lời, cuối cùng nghiến răng nói một câu:
“Cậu sẽ hối hận!” Nói xong, cô chạy đi ngay. Mục Thiên Trạch nhìn về phía góc sân thượng:
“Xem lâu như vậy, cũng nên ra rồi đấy.”
“Tôi...tôi không cố ý nhìn lén.”
Phương Nhã Nhã bước ra, ném vật đang cầm trên tay cho cậu ta:
“Đây là anh họ của cậu cho cậu đấy. Anh ta không tìm thấy cậu ở lớp học, nên bảo tôi đưa cho cậu thứ này.”
Đó là một chiếc chìa khóa xe.Vì đua xe, xe của Mục Thiên Trạch bị cha tịch thu, nhưng cha cậu không biết cậu đã lén mua chiếc xe đắt hơn và cất xe ở ga-ra ô tô nhà người anh họ.
“Tôi đã bảo làm gì có chuyện không tìm thấy chìa khóa xe đầu, thì ra rơi ở nhà anh họ.”
Dưới ánh nắng, gương mặt của Mục Thiên Trạch vừa lười nhác lại ngang ngạnh, Phương Nhã Nhã nhất thời bị hớp hồn, hồi lâu, cô ta mới hỏi dò:
“Bạn học mới kia, là vị hôn thê của cậu thật à?”
“Sắp không phải rồi.” Mục Thiên Trạch liếc mắt nhìn Phương Nhã Nhã:
“Sao cô đột nhiên trở nên quan tâm chuyện của tôi vậy?”
Phương Nhã Nhã đỏ mặt:
“Tôi không có! Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!”
“Cô làm gì mà phải kích động như vậy? Tôi cũng chỉ hỏi chơi thôi.”
Mục Thiên Trạch nhếch mép cười nham hiểm, hai tay đút túi quần, nghênh ngang rời đi. Phương Nhã Nhã nhìn dáng người ngông nghênh ấy, hận không thể đạp ngay một phát vào lưng cậu ta.
Có người nghe lén ở sân thượng, Phong Quang lại không biết sao?
Đừng quên, cô đã có bàn tay vàng của hệ thống có thể nghe được âm thanh trong vòng một trăm mét.
Lau sạch nước mắt mới nặn ra nơi khóe mắt, Phong Quang gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nói mình đột nhiên không khỏe, đã về nhà rồi.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không ý kiến gì, trên thực tế, giáo viên ở đây đối mặt với các học trò là con dòng cháu giống này trừ việc học sinh gϊếŧ người phòng hỏa ra thì họ đều không có ý kiến.
Vì thực tế đã chứng minh rằng hầu hết các bậc phụ huynh học sinh đều là người có uy tín danh vọng, chỉ cần một câu nói của họ cũng có thể khiến cho “những người làm vườn cần mẫn” như bọn họ mất việc về làm vườn thật.
Nguyên tắc lúc này của Phong Quang là có thể không đến lớp thì không đến, trước việc học, nhiệm vụ công lược của cô cũng chỉ đứng thứ hai. Hơn nữa, cô cũng đâu có quên nhiệm vụ.
Vừa rồi có kích động như vậy, Mục Thiên Trạch nhất định sẽ về làm ầm ĩ Mục gia đòi hủy hôn.Mỗi lần phủi sạch quan hệ với nam chính, cô đều làm theo nguyên tắc, biến nhà nam chính thành bên có lỗi.
Nói chung, hình tượng cô trong lòng mọi người phải là hoàn hảo, tiếp đến, chỉ cần ép Mục Thiên Trạch công khai thừa nhận phản bội hôn ước vì đã thích người con gái khác là xong.
Phong Quang nghĩ mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, cô chậm rãi bước ra cổng trường,chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây. An Đồng yên tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người hắn.
Hắn yên lặng đến mức khiến người ta hiểu lầm hắn là người con trai bước ra từ truyện tranh, hòa vào thiên nhiên dưới bóng cây, hay nói cách khác...trước mặt hắn, dù cảnh có đẹp cũng là phụ họa.
Phong Quang nhìn rất lâu, đến khi hắn nghiêng đầu phát hiện ra cô. Hắn mỉm cười gật đầu:
“Cô Hạ.”
“Anh An.”
Nhìn lén người ta bị bắt gặp sẽ là cảm giác gì, Phong Quang đỏ mặt đi qua, như là mới nãy người luôn nhìn người ta chằm chằm không phải là cô.Thấy cô mặc đồng phục, hắn khẽ cười:
“Thì ra cô Hạ cũng là học sinh trường này.”
“Đúng vậy, tôi mới chuyển đến đây, ở đây gần nhất, và hoàn cảnh tốt, nên tôi chuyển đến Tứ Diệp Thảo này.”
Phong Quang cười nói: “Sao anh An lại ở đây?”
“Em họ tôi cũng học trường này, tôi đến thăm nó.”
“Vậy sao anh An lại ngồi đợi bên đường?” Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện có người khác, hỏi tiếp:
“Anh An...không có bạn đi cùng?”
Dù sao hắn cũng là người đi lại bất tiện, một mình đẩy xe đi xa như vậy, cũng nguy hiểm lắm.
Thật ra cô muốn hỏi người chăm sóc của hắn đâu? Nhưng đổi cách hỏi khác, không muốn hắn buồn, mặc dù muốn tưởng tượng một người dịu dàng như vậy sẽ nổi cáu là rất khó. Biết cô đang nghĩ gì, An Đồng không để bụng:
“Xe bị trục trặc, tài xế đi sửa rồi, tôi nhớ phong cảnh ở đây, muốn đến xem.Lát nữa sửa xong, có người sẽ đến đón tôi.”
Ý của hắn là, cô không cần lo cho hắn. Ánh nắng phủ lên người hắn, cả người hắn như được bao bọc trong một vầng sáng mê hoặc. Nụ cười nhẹ trên môi, mang sức hút chết người, nụ cười ấy là để đáp lại ý tốt của Phong Quang. Giống như một viên đá rơi xuống mặt nước yên ả làm gợi sóng lăn tăn, Phong Quang tựa như nghe thấy tiếng băng đang tan chảy.
“Xong rồi.”
Cô bỗng ngây người nói ra hai chữ này. An Đồng không hiểu: “Cô Hạ, sao vậy?”
“Anh An!.”
Đôi mắt Phong Quang nhìn hắn chăm chú, dáng vẻ thận trọng giống như đang quyết định một chuyện lớn liên quan đến mạng sống.
Cuối cùng, cô quyết tâm tiến lên một bước, hơi cúi người chộp lấy tay hắn. Cô trịnh trọng nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi anh
Không ngờ An Đồng không nghĩ Phong Quang đang nói giỡn, cũng không cười hành động của Phong Quang là thiếu nữ nông nổi, hắn chỉ cong đôi mắt lại:
“Tôi rất mong chờ.”
Hắn vẫn dịu dàng như mọi khi. Hắn không có đồng ý, cũng không từ chối. Trái tim của Phong Quang như rơi xuống đáy vực, cô biết, hắn là một người lý trí, đồng thời hắn cũng không dễ bị kí©h thí©ɧ mà làm ra việc thiếu suy nghĩ.