Quyển 4 - Chương 1: Thế giới thứ tư: Công lược anh hàng xóm

“Công lược thành công, kí chủ hiện có bảy mươi tám điểm tích lũy.”

Đứng trong thế giới màu trắng, quyển sách “Bạch Hồ Tuyệt Yêu” trên tay Phong Quang hóa thành một làn khói biến mất.

Ánh mắt cô hơi buồn, nói thật, cô rất thích nhân vật Tề Mộ. Đương nhiên, chuyện khiến cô đau lòng hơn cả là năm điểm tích lũy cô đã tốn mất để đổi lấy thân phận cao quý hơn Mẫn Quý Phi chỉ vì muốn đối phó với bà ta.

Phong Quang biết muốn cuối cùng đạt kết cục hạnh phúc thì cần có chút hy sinh,nhưng...cô vẫn đau lòng chết đi được... điểm tích lũy của cô huu!!! Cô nắm chặt tay, mình phải mạnh mẽ, mau kiếm đủ 100 điểm.

“Chọn kịch bản!”

Xung quanh có hiện ra những quyển sách không tên, tất cả các sách đều giống nhau, chẳng điểm nào khác.

Phong Quang nhắm mắt rút đại một quyển, khi cô mở mắt, liền nhìn thấy dòng chữ:

“Hot boy Tu La Của Tôi” hiện ra.

“...”Phong Quang im lặng hồi lâu, khi toàn bộ kịch bản đã được tiếp nhận, cô mỉm cười:

“Đây đúng là ngôn tình thanh xuân vườn trường mà.”

Cái cô cảm thấy khó chịu chỉ là khó khăn lắm cô mới tốt nghiệp cấp ba và đại học, kết quả lại bắt cô phải quay về trải nghiệm cuộc sống cấp ba một lần nữa.

Vậy chẳng khác nào như quay về thời kỳ trước giải phóng, có tức giận không chứ? Nhưng tức giận thì sao, đây chính là phần trăm vận may của cô. Cô bĩu mỗi thất vọng, tiến vào thế giới trong sách.

Khi mở mắt ra, là một căn phòng màu hồng sang trọng. Sau hai lần xuyên về cổ đại, cô đã xuyên về thời hiện đại.Cô giúp việc gõ cửa:

“Cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi.”

“Được, tôi xuống ngay.”

Phong Quang nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài hơi xoăn, trên người mặc một chiếc váy liền thân cộc tay màu đỏ. Cô chính là công chúa đẹp nhất, mỉm cười tự tin, cô nhanh chóng nắm được tính cách phải có của mình.

Đi xuống lầu, cô ngồi trước bàn ăn, nhìn người đàn ông trung niên tay cầm báo, hỏi:

“Cha, mẹ lại không về ăn cơm sao?”

“Mẹ bận bàn chuyện làm ăn của công ty, hôm nay không về được.”

Hạ Triều bỏ tờ báo xuống, trả lời như là công thức vậy. Quả nhiên, dù là thế giới nào, hoặc là “mẹ”cô không ở đấy, hoặc là quan hệ giữa “cha”và “mẹ”cô không tốt, tóm lại là cô không có một cái gia đình” nào có thể xem là hoàn chỉnh.

Phong Quang không để tâm việc này, cô hỏi tiếp:

“Cha, cha đã quyết định chúng ta dọn đi đâu chưa?”

Nhắc đến việc này, mặt Hạ Triều lộ vẻ khó khăn:

“Thành phố A có hai căn nhà cũng không tệ, một căn ở trung tâm thành phố, một căn ở ngoại ô, cha chưa quyết định được.”

Hạ Triều là một luật sư, tự mở một công ty, là người có địa vị trong ngành.Vương Từ vợ ông là tổng giám đốc của một công ty đại chúng, vì trọng tâm phát triển sự nghiệp của bà chuyển sang thành phố A, Hạ Triều không thể không cùng bà dọn đến thành phố ấy.

“Ở thành phố thì tiện, nhưng ngoại ô môi trường tốt.”

Phong Quang cũng chau mày ngẫm nghĩ, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, cô cười nói:

“Con nghe nói trường Tứ Diệp Thảo là trường cấp ba tốt nhất ở thành phố A. Con cũng đã điều tra về ngôi trường này. Trường nằm ở ngoại ô và có rất nhiều cây xanh lại cũng gần trung tâm. Cha, hay là chúng ta chọn căn ngoại ô nhé, chẳng phải bình thường cha cũng muốn trồng hoa sao? Ở đó chắc chắn sẽ có không gian cho cha phát huy, hơn nữa con đi học cũng tiện.”

“Tiện đi học gì chứ, cha thấy con là vì thằng nhóc họ Mục đó thì đúng hơn.”

Hạ Triều lắc đầu cười, Phong Quang và cậu chủ nhà họ Mục từ nhỏ đã có hôn ước, Mục Thiên Trạch còn là người có gương mặt có thể khiến các cô gái không thể kìm lòng.

Phong Quang cười, cũng không giải thích:

“Vậy cha nghĩ thế nào?”

“Cha không ý kiến gì, đợi mẹ con về xem sao.”

Phải công nhận, Phong Quang nói đến những ngày tháng rảnh rỗi trồng hoa đã khiến ông lay động. Vương Từ không có ý kiến gì, nên nói là hàng ngày bà bận rộn xử lý việc công ty, không có thời gian để tâm vào mấy việc nhỏ này, nếu không sao bà lại đem việc chuyển nhà giao cho Hạ Triệu chứ? Tuy từ ngoại ô đến công ty hơi xa, nhưng được cái là môi trường tốt, có thể để bà yên tĩnh làm việc khi ở nhà.

Vậy nên vào một ngày thời tiết nắng đẹp, cả gia đình dọn vào nhà mới,công ty chuyển nhà chuyển đồ đạc ra ra vào vào, nhất thời cũng tạo ra động tĩnh khá lớn.Phong Quang không cần phải giúp đỡ, cho nên cô đi ngắm cảnh xung quanh. Nơi đây tầm nhìn thoáng đãng, đập vào tầm mắt là một màu xanh ngát,khiến cho con người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Mặc dù đây là vùng ngoại ô nhưng cũng nổi tiếng là khu người giàu, biệt thự nhà lầu màu trắng mọc lên nhấp nhô, có vẻ ngày càng nhiều người biết hưởng thụ cuộc sống. Ngắm phong cảnh đẹp, Phong Quang vươn vai, liếc nhìn thấy xích đu dưới gốc cây đa, cô vui vẻ chạy qua đó. Xích đu này bám đầy bụi và lá cây, chứng tỏ đã rất lâu không có người sử dụng.

Đột nhiên như có trực giác mách bảo gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ của một căn biệt thự cách đó không xa. Cửa sổ sát sàn chỉ có tấm rèm màu xanh hơi đung đưa, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì nữa. Phong Quang đứng nhìn rất lâu, đến khi nghe thấy tiếng Vương Từ gọi, cô mới chạy về.

Phong Quang không quan tâm đến mẹ, cô loay hoay tìm trong đống quà gặp mặt tặng cho hàng xóm, lấy ra cái hộp rồi vẫy tay, chỉ kịp nói một câu:

“Con đi chào nhà hàng xóm nhé” rồi chạy đi luôn.

Phong Quang chạy đến nhà kế bên, nhấn chuông cửa, lát sau, bên trong truyền đến một giọng nói rất trẻ, nhưng lại đầy cuốn hút:

“Ai vậy?”

“Tôi hôm nay mới dọn đến, ở kế bên nhà anh, muốn qua chào hỏi.”

Đối phương im lặng giây lát, rồi nói:

“Xin mời vào.”

Cửa sắt chầm chậm mở ra, Phong Quang ôm hộp quà từ từ đi vào, đi qua một cái sân xinh đẹp có hoa có nước, trên bức tường hoa tường vi đỏ rực làm cô kinh ngạc.

Cô đi đến, gõ cánh cửa làm bằng gỗ. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, trước mắt có một thanh niên đang ngồi trên xe lăn, mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng tái nhợt, làn da xanh xao của người bệnh.Nhưng không ai có thể nói hắn xấu, ngược lại, chính vẻ ngoài gầy yếu kết hợp hài hòa với gương mặt hoàn mỹ không khuyết điểm lại đủ sức khiến cho người đối diện mê mẩn.

Phong Quang say mê vẻ đẹp ấy đến nỗi cô hoàn toàn không để tâm việc hắn đang ngồi trên xe lăn, nhưng dù cho trong lòng cô đang như hổ đói, cô vẫn không hề thể hiện trên mặt, vì tự cô luôn ý thức bản thân mới đúng là người luôn được người khác mê đắm.

Phong Quang không quên mục đích của mình, cô cười tươi đưa quà ra trước:

“Chào anh, tôi tên là Hạ Phong Quang, từ nay mình là hàng xóm rồi nhé, chút thành ý này mong anh sẽ không chê.”

“Cám ơn.”

Hắn nhận lấy quà của cô, dịu dàng mở khóe môi, như là có thể nhìn thấy mùa xuân hoa nở trong nụ cười:

“Tôi tên là An Đồng, chào mừng cô dọn đến đây.”

“An Đồng...Tên anh nghe hay quá.”

Cô cười, ánh mắt lấp lánh:

“Tôi nhìn thấy vườn nhà anh có nhiều hoa, đều là anh trồng à?”

“Chỉ là trồng lúc rảnh, không đáng để kể.”

“Không, không, không, hoa anh trồng rất đẹp, cha của tôi cũng thích trồng hoa, chỉ là lúc trước không có chỗ, giờ còn là tay mới, mai này nếu ông ấy trồng không tốt, tôi có thể qua hỏi anh không?”

Trong nụ cười của hắn mang theo hơi sắc dịu dàng, tươi mát:

“Đương nhiên là được.”Phong Quang cảm thấy cả người như được cứu rỗi.

Một tuần sau, Phong Quang thành công chuyển đến trường cấp ba Tứ Diệp Thảo, và cũng không có gì lạ khi được phân đến lớp của nam nữ chính, lớp 11-1. Trường cấp ba Tứ Diệp Thảo là trưởng quý tộc, nữ chính Phương Nhã Nhã xuất thân bình thường, nhưng được vào Tứ Diệp Thảo học là vì thành tích của cô ta quá tốt.

Dù gì ở đây cũng không nói là không nhận học sinh bình thường, chẳng qua là chỉ nhận những người học siêu giỏi. Hơn nữa, trường này cũng rất coi trọng tỉ lệ lên lớp và tỉ lệ tốt nghiệp.

Phương Nhã Nhã vốn học lớp 11-2, nhưng cách đây không lâu, cô ta được chuyển đến lớp 11-1, vì cô ta đắc tội Mục Thiên Trạch, cậu ta vốn là hotboy học siêu giỏi nổi tiếng của trường, ai dám đắc tội với cậu ta thì chắc chắn sẽ không được sống yên.Vì thế, cậu ta tìm cách đưa Phương Nhã Nhã gần bên mình, hàng ngày hành hạ, nhưng lâu dần đã nảy sinh tình cảm.

Một cô học sinh xinh đẹp chuyển đến, các bạn nam đều hứng khởi.Mục Thiên Trạch nhìn thấy Phong Quang chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó không nhìn cô nữa, gục ngủ trên bàn học, như thể họ là người xa lạ.Phong Quang cũng không để tâm, cô được xếp chỗ ngồi cạnh Phương Nhã Nhã.

Vì vậy, Phương Nhã Nhã ngồi giữa cô và Mục Thiên Trạch, Mục Thiên Trạch mặc kệ cô, cô cũng mặc kệ cậu ta, song Phương Nhã Nhã lại rất hiếu kỳ về Phong Quang.

“Chào bạn mới, tớ tên là Phương Nhã Nhã, là lớp trưởng của lớp này.”

Phương Nhã Nhã vốn không được làm lớp trưởng, nhưng do Mục Thiên Trạch đề cử nên cô ta đành giữ chức vụ này. Mục Thiên Trạch hiểu rõ với thân phận của cô ta sẽ không thể quản lý được các cậu ấm cô chiêu của lớp nên cậu ta muốn đợi xem cô ta sẽ xấu hổ như thế nào.

“Chào cậu.”

Phong Quang mỉm cười, cô nhìn sang Mục Thiên Trạch, biết cậu ta không có ngủ, mà đang lẳng lặng dõi theo tình hình bên này, thế nên cô nói tiếp:

“Tên thì vừa rồi tôi đã giới thiệu rồi, thật ra tôi còn là Mục...”

Tiếng bàn ghế đột nhiên vang lên cắt ngang lời cô, Mục Thiên Trạch mặt mày khó chịu đứng dậy, kéo tay Phong Quang đi ra bên ngoài.