Quyển 2 - Chương 8: Công lược hoàng thượng nước địch

Lạc Ưng nhìn chiếc áo ngoài màu xám khoác trên người cô, cuối cùng chỉnh lại ánh mắt đúng đắn, không dám có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào nữa.

Tấm áo ngoài này tất cả mọi người đều trông thấy, có thể có vài người không nghĩ ngợi nhiều, có vài người không dám nghĩ, và có vài người, có lẽ không nhịn được liên tưởng sâu xa.Tiêu Nhược cúi đầu nhìn Bạch Dung đang xuất thần, vặn ngón tay cái.

Hắn ta trầm mặt xuống, phải thừa nhận, chuyện Tuyết Ám “hủy dung vì người mình yêu” đích thực có thể khiến địa vị của Tuyết Ám trong lòng người nữ tử này trở nên quan trọng hơn. Nhưng, cũng chỉ là quan trọng thêm một chút xíu mà thôi.

Sau khi trở về phủ Thừa Tướng, cuộc sống của Phong Quang cũng không có gì thay đổi, chỉ là Vương Từ càng thêm yêu chiều cô hơn, ngay đến Hạ Triều cũng chiều theo ý cô, cô muốn gì được nấy. Cho dù tình cảm giữa phu thê hai người không tốt, nhưng với con gái, có thể nói là thương không để đâu cho hết, mặc dù Phong Quang không thân thiết với Hạ Triều lắm nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta chiều chuộng cô.

Phong Quang là đích nữ, Hạ Khởi Mộng là thứ nữ, cũng có nghĩa địa vị hai người họ từ lúc sinh ra đã định sẵn. Có lẽ mười mấy năm trước Hạ Triều quả thực có thích mẫu thân Hạ Khởi Mộng, nhưng nam nhân mà, yêu thích nhất thời rốt cuộc cũng chỉ là hứng thú tạm bợ thôi. Trước khi Hạ Khởi Mộng sinh ra, ông ta đã không còn sủng ái người thϊếp đó nữa. Nhiều năm như vậy, Hạ Triều chưa từng nạp thêm thϊếp, nhưng ông ta cũng không qua đêm trong viện Vương Từ.

Hai người như đang giận dỗi nhau, giận một lần là mười sáu năm.

Trên thực tế, mặc dù Vương Từ rất chướng mắt Hạ Khởi Mộng, nhưng nhiều năm như thế bà ta đều cho Hạ Khởi Mộng đãi ngộ mà thứ nữ nên có.Đương nhiên đãi ngộ này không so được với của Phong Quang.

Mười mấy năm trời, Hạ Khởi Mộng đều ở trong viện của mình, không gây chuyện bao giờ, nếu như nàng ta yên phận thủ thường, bà ta còn có thể tìm một nhà tốt gả nàng ta qua. Nhưng từ sau khi rơi xuống nước, Hạ Khởi Mộng liền thay đổi.

Không ai biết được trong cung yến, lúc Vương Tử nhìn thấy Ngân Diện quân sự kia, bà ta có cảm tưởng gì. Bà ta không thể lầm được, mặc dù nàng ta đeo mặt nạ, nhưng đôi mắt đó, cái miệng đó, giọng nói đó... Quả thực không khác gì mẹ nàng ta.

“Phong Quang, về sau con đừng tiếp xúc với Hạ Khởi Mộng.”

Phong Quang ngồi trong đình thưởng hoa, không ngờ Vương Từ vừa đến đã nhắc nhở cô một câu như vậy, cho nên cô tự nhiên hỏi lại:

“Tại sao?”

"Sự việc xảy ra bất thường tất có điều lỳ lạ."

giữa hai khuôn mày dịu dàng của Vương Từ lộ ra vẻ nghiêm nghị. Phong Quang cuống lên, thầm nghĩ mẫu thân chắc không phải muốn ra tay với Hạ Khởi Mộng chứ? Thế thì không được, động vào nàng ta cũng chính là đắc đối với Tiêu Nhược. Vì Hạ Khởi Mộng, cho dù là tạo phản Tiêu Nhược cũng sẽ không chút do dự. Quan trọng là người ta có vòng hào quang của nữ chính, không chết được.

“Mẫu thân, người đừng nghĩ nhiều. Hạ Khởi Mộng không đến gây sự với chúng ta, chúng ta cứ coi cô ta như không tồn tại là được.”

Phong Quang lắc cánh tay Vương Từ, nũng nịu chuyển chủ đề:

“Con gái gặp nguy, được Quỷ vương điện hạ cứu trở về, mẫu thân có giúp con cảm ơn Quỷ vương điện hạ chưa ạ?”

“Đương nhiên, mẫu thân đã bảo phụ thân con đi tặng lễ vật rồi, nhưng mà...” Nhưng gì ạ? Vương Từ vuốt tóc con gái, khẽ cười:

“Với tính tình của con mà gả cho Quỷ vương điện hạ, mẫu thân sợ mình sẽ phải lo lắng rồi.”

“Sao mẫu thân lại nói như vậy?”

“Không sao, chỉ là mẫu thân nghĩ hơi nhiều thôi.” Vương Từ vẫn cười,nhưng trong nụ cười lại chứa đựng nỗi khổ tâm.

Từ ánh mắt Tiêu Nhược nhìn Hạ Khởi Mộng trong cung yến, e rằng địa vị Hạ Khởi Mộng trong lòng hắn ta không tầm thường chút nào...

Thế nhưng cho dù bà ta có muốn Phong Quang giải trừ hôn ước cũng đâu có dễ, đây là hôn ước do hoàng thượng ngự ban. Trái tim nam nhân một khi đã đi sẽ rất khó quay về, nói ra cũng chỉ khiến Phong Quang tăng thêm phiền não.

Vương Từ đem lòng đầy tâm sự đến, rồi lại mang đầy tâm sự đi. Không phải Phong Quang không đoán ra điều bà ta lo lắng, nhưng cô cũng không thể nói rằng mình đã thích người khác, mà người đó còn là người Quảng Lưu quốc. Huống hồ, chuyện hôn ước quả thực là một phiền phức lớn. Tiểu Tử đang định đi qua hoa viên, không ngờ lại gặp tiểu thư nhà mình, bèn khom người hành lễ:

" Tiểu thư!"

Phong Quang gạt bỏ suy nghĩ trong đầu sang một bên, lấy lại tinh thần, miễn lễ cho Tiểu Tử, nhìn người đằng sau Tiểu Tử hỏi:

“Vị cô nương này là?”

“Hồi bẩm tiểu thư, đấy là người chăm sóc hoa mới đến, không biết đường nên quản gia bảo nô tỳ dẫn cô ấy đi dạo bốn phía.”

Cô gái áo vải khom người, ngẩng đầu nói:

“A Lục bái kiến tiểu thư.”

Phong Quang kinh ngạc, trừng mắt nhìn. “Tiểu Tử, ta muốn ăn bánh hạnh nhân, phải bánh mới cơ, em đi bảo nhà bếp làm cho ta.”

Phong Quang làm bộ như đột nhiên hứng lên muốn ăn bánh hạnh nhân, Tiểu Tử vội vàng đáp ứng:

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Tử vừa đi, Phong Quang lập tức lại gần cô nương tên A Lục kia thêm một bước rồi ngập ngừng dừng lại, cô gọi ra một cái tên, không chắc chắn:

“Lạc Mai?”

“Là ta.” Lạc Mai cười đáp:

“Sao cô nương lại nhận ra được?” Xác định được thân phận nàng ấy, Phong Quang cũng cười đáp:

“Mặc dù khuôn mặt cô thay đổi, thân hình và giọng nói cũng khác, nhưng không biết vì sao khi cô nhìn ta nói chuyện, ta liền nghĩ người này chắc là cô, có lẽ là... cảm giác Lạc Mai gây cho ta chính là như vậy, người khác không bắt chước được.”

“Ta với Thiên Thiên Vạn tự nhận có thuật dịch dung xuất thần nhập hóa,từng che mắt vô số người, nhưng thật không ngờ cô nương chớp mắt đã nhận ra.”

Lạc Mai bị nhận ra cũng không thấy tức giận mà cởi mở hào phóng đứng đó . Phong Quang cực thích khí chất thanh cao mà không làm quá của nàng ấy, cô hỏi:

“Lạc Mai, sao cô lại đến nhà ta?”

“Công tử lệnh cho ta chuyển lời đến cô nương, ba ngày nữa Đại Duy quốc sẽ tổ chức một buổi quốc yến, đến lúc đó mong công nương tới tham gia.”

“Quốc yến? Ta chưa nghe phụ thân nhắc tới mà.”

“Đó là bởi vì Hạ thừa tướng còn chưa nhận được tin tức.”

“Vì sao ta nhất định phải tham gia...?”

Mặc dù quốc yến đều sẽ có sự tham gia của các đại thần trong triều, nhưng thường các đại thần chỉ mang theo con trai cũng đang giữ chức vụ gì đó trong triều tới coi như mở rộng quan hệ, chứ các thiên kim tiểu thư đều chẳng mấy khi tham dự. Dù sao quốc yến đều bàn mấy chuyện quốc gia đại sự, cũng đâu phải mối xem mắt cho hoàng thân quốc thích.Lạc Mai đáp:

“Công tử chưa nói rõ lý do, chỉ bảo cô nương nhất định phải đi, nếu không liền bảo ta bắt cóc cô nương đi.”

Phong Quang giật khóe mắt, còn đang định nói thêm gì đó nhưng Tiểu Lục từ bên ngoài quay đã chạy đến gặp cô.

“Tiểu thư...” Tiểu Lục thấy vẫn còn một người lạ đứng đó, không biết có nên mở miệng tiếp không.

Phong Quang mỉm cười:

“Không sao, nói tiếp đi.”

“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã đưa thuốc cho người tên A Thất kia, cũng cho cai ngục ít tiền, với nô tỳ nghe ngóng được Quỷ vương điện hạ tạm thời chưa có ý định xử lý hắn, chỉ nhốt hắn lại, trông coi nghiêm ngặt hơn bình thường.” Phong Quang thở phào:

“Tiểu Lục vất vả rồi. Em vừa mới về đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Lục đi rồi, Lạc Mai nói:

“Bảo nàng ấy đi gặp A Thất có sao không?”

“Đừng lo, Tiểu Lục thận trọng hơn Tiểu Tử, chuyện ta bảo làm, nàng ấy đều không hỏi lý do, cũng sẽ không nói cho người khác biết, cũng giống như ta tin các ngươi không bán rẻ Tuyết Ám, ngươi cũng nên tin người của ta không bán rẻ ta vậy.”

Lạc Mai bật cười: “Cô nương nói phải.”

Nguyên nhân cũng giống như nguyên nhân của việc Phong Quang vừa nhìn là nhận ra Lạc Mai dịch dung, lúc này cô không nói ra được lý do, nhưng lại khiến người ta tin phục một cách kỳ lạ.Hạ Triều tan triều về nhà, quả nhiên mang theo tin tức sắp tổ chức quốc yến.

Sứ giả Quảng Lưu sắp tới Đại Duy quốc, để đàm phán chuyện hai nước hòa bình. Thực tế hai nước giao chiến nhiều năm, dù là quốc lực, hay là nhân lực đều bị tổn thất không nhỏ. Nếu nói ngừng chiến, không ít người đều có mong muốn như vậy, chỉ là không có thời cơ thích hợp, không ai hạ mình nói ra được.

Tiêu Phần nghe tin lão hoàng đế Quảng Lưu Quốc bệnh nặng qua đời, người kế vị là một nam tử trẻ tuổi nên cho rằng đây là cơ hội tốt. Ai mà ngờ nam tử trẻ tuổi mới kế vị này lại không phải một người hiền lành gì cho cam, thủ đoạn còn cao minh hơn phụ thân của hắn nhiều. Hắn có thể bày tỏ ý cầu hòa, Tiêu Phần không thể không coi trọng. Quốc yến tiếp đãi sứ giả Quảng Lưu lần này là quốc yến có quy mô lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều một mực nghe lời Phong Quang, ngay đến Hạ Triều cũng thế. Cô chỉ nói một câu rất hiếu kỳ với quốc yến, Hạ Triều đã chủ động đề nghị đưa cô tiến cung. Phong Quang muốn đi, vậy Vương Từ càng nên đi cùng.

Quốc yến không phải là cung yên bình thường, đại điện nguy nga lộng lẫy, bày đầy những đồ vật hào hoa xa xỉ. Hoa là hoa mẫu đơn danh giá, rượu mỹ tửu trăm năm thơm nồng, ngay đến nước cũng được vận chuyển từ núi băng xa xôi tới. Ngoài việc thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, thì cung nữ thái giám hầu hạ đều là trăm người chọn một. Buổi quốc yến này không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Phong Quang yên phận ngồi bên cạnh Vương Từ, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu. Mặc dù cũng có các tiểu thư khác, nhưng cũng chỉ có mình có thu hút ánh nhìn của các công tử. Những công tử này sau khi bị phụ thân của mình cảnh cáo đây là vị hôn thê của Quỷ vương điện hạ bèn lập tức thu lại tâm tư ong bướm của mình, không dám liếc nhiều.

Không lâu sau, thái giám thông báo một tiếng, Tiêu Phần và sứ giả Quảng Lưu quốc đồng thời bước vào.

Vị sứ giả này tuấn mỹ tuyệt trần, khuôn mặt với ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, đường nét góc cạnh đẹp đến dị thường, mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy ôn nhu đa tình, nhưng trong mắt vô tình để lộ sự thờ ơ, khiến người ta sau khi lầm tưởng hắn rất dễ gần ngay lập tức tỉnh ngộ ra.

Dung mạo này không hề kém với Quỷ vương điện hạ, khiến các cung nữ vốn không được phép nhìn ngang liếc dọc cũng phải trộm ngắm vài lần.Vẻ ngoài của hắn không chỗ để chê, phong thái phi phàm, tuyệt đối không phải một sứ giả thông thường.

Mọi người nhìn chỗ trên cao có thêm một ghế chủ vị, chợt hiểu ra mọi chuyện.