“Tiểu thư phủ thừa tướng: Một nam tử mặc y phục đen khuôn mặt bình tĩnh chỉ có đôi mắt tối tăm sâu thẳm đến mức khiến người ta phát sợ dường như chỉ cần Phong Quang trả lời không phải”, thanh kiếm này sẽ nhấn xuống ngay lập tức.
Phong Quang trấn định khẽ gật đầu. Hắn hài lòng với việc cô không kêu không gào, thản nhiên đi vào trong xe, cười bảo:
“Không cần căng thẳng, chẳng qua ta chỉ muốn để người giúp ta một chuyện thôi.”
“Nha hoàn và phu xe của ta...”
“Yên tâm, bọn chúng chỉ ngất đi thôi.”
Cô liếc mắt nhìn ngực hắn, nơi đó vải đen đã nhuốm máu tươi ướt đẫm.
“Ngươi nói muốn ta giúp?”
“Ta có thể ra khỏi thành hay không, ngươi sẽ giữ được mạng ra sao, phải xem uy danh thường ngày của chủ thừa tướng các ngươi cao đến mức nào rồi!”
Hắn mỉm cười, giơ tay điểm huyệt đạo nơi vai cổ. Phong Quang lập tức không cử động được.
“Ngươi ngoan ngoãn chút, ta liền giữ lại đầu lưỡi cho ngươi.”
Sắc mặt Phong Quang trắng bệch. Hắn ngồi sang phía đối diện với cô, xe ngựa lập tức chuyển động, lúc này Phong Quang mới biết bên ngoài vẫn còn đồng đảng của hắn.Vết thương của hắn tương đối nghiêm trọng. Hắn cởi lớp áo ra để lộ bộ ngực tráng kiện, và một miệng vết thương chảy máu bên ngực trái, chỉ lệch vài phần nữa thôi thì nhất đao kia sẽ đâm trúng chỗ hiểm. Hắn dùng răng mở nút lọ thuốc, đổ thuốc kim sang(1) lên miệng vết thương. Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng hơi thở dồn dập của hắn chứng minh hắn rất đau đớn.
Đợi hắn xé một mảnh vải băng bó vết thương xong, ngước mắt lên thấy thiếu nữ ngồi đối diện sắc mặt đỏ bừng, hắn nhướn mày:
“Sao, thân thể ta thế nào?”
“Ngươi cần phơi nắng nhiều hơn.”
Ặc... Ý là nói hắn quá trắng, dùng từ trắng để miêu ta một người đàn ông không thích hợp cho lắm, nhưng hắn vẫn đáp như cảm thấy rất vinh dự:
“Đây là ưu điểm khó có được của ta.”
Đồ ngốc! Hôm nay rốt cuộc Phong Quang cũng không nhịn được bật ra một câu nói tục.
Canh phòng trong Đế Đô nhanh chóng trở nên nghiêm ngặt, bởi Quỷ vương đã hạ lệnh trong thành có gian tế của nước Quảng Lưu, cần phải bắt về quy án, cho dù là xe ngựa của hoàng thân quốc thích cũng đều phải kiểm tra.Đến cổng thành, phu xe nhỏ giọng hỏi người trong xe:
“Chủ tử, phải làm sao?”
“Đừng hoảng, tất cả như thường.”
Nam tử trong xe thái độ nhàn nhã trấn định, vết thương kia ngoài việc mất máu nhiều khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch ra thì hầu như không có ảnh hưởng nào khác.
Hắn còn rảnh hơi cười với Phong Quang:
“Muốn cầu cứu quan binh? Ta đảm bảo rằng, trước khi bọn họ xông lên, ngươi đã biến thành một cổ thi thể.”
Phong Quang nhìn nhìn hắn, không nói gì, hắn thấy vô vị bĩu môi. Nước Đại Duy này cũng chỉ có một người con gái thú vị mà thôi.
“Dừng xe!”
Quan binh trấn giữ cổng thành ngăn xe ngựa của bọn họ lại.
“Xuống xe để ta kiểm tra.”
Phu xe cười nịnh nọt:
“Quan gia, đây là xe ngựa của phủ thừa tướng, trong xe chính là tiểu thư phủ thừa tướng chúng tôi.”
“Thì ra là thiên kim nhà thừa tướng, tha tội cho hạ quan vô lễ. Quỷ vương điện hạ có lệnh, tất cả xe ngựa ra khỏi thành đều phải chịu kiểm tra.Mong tiểu thư đừng làm khó hạ quan.”
“Cái này... Quan gia, tiểu thư nhà chúng tôi cảm lạnh phong hàn, không thể ra gió, ngài châm chước cho chúng tôi được không?”
“Chức trách phải làm!”
Người ngồi bên trong xe ngựa có thể nghe rõ âm thanh bên ngoài, hắn nói với vẻ tán thưởng:
“Xem ra Quỷ vương điện hạ đúng là biết cách dạy dỗ thuộc hạ.”
Tay của hắn đã nắm chặt thanh kiếm treo ở ngang hông.
Phong Quang lên tiếng đúng lúc:
“Có phải quan gia đại nhân ở Hổ Tự Doanh không?”
Ánh mắt tên nam nhân đối diện như rắn độc, nhìn cô chằm chằm.
Quan gia ngoài kia không ngờ tiểu thư bên trong có thể nói ra đơn vị của mình, hắn ngây người một lát mới đáp:
“Đúng vậy.”
“Thân thể không khỏe nên ta vừa từ cung yến đi ra. Biểu ca đã kể cho ta nghe rất nhiều chuyện xảy ra trên chiến trường, còn đặc biệt khen Hổ Tự Doanh không dứt lời. Thấy quan gia tận tụy trách nhiệm như vậy, ta liền đoán quan gia là người của Hổ Tự Doanh, quả nhiên là đúng.”
“Mạn phép hỏi biểu ca của tiểu thư là?”
“Suýt thì quên nói, ta là trưởng nữ phủ thừa tướng, Quỷ vương điện hạ là biểu ca của ta, cũng là...”
Phong Quang không nói hết cầu, nhưng sự xấu hổ bẽn lẽn của thiếu nữ lại vừa hay khiến người ta đoán ra đáp án.Tên nam nhân ngồi đối diện Phong Quang theo dõi toàn bộ quá trình, hắn căn bản không thấy nữ tử đối diện lộ ra một chút bẽn lẽn nào.
Qua sự nhắc nhở của cô, người bên ngoài mới nhớ ra chuyện hoàng thượng ban hôn một năm trước. Đệ nhất mỹ nhân nước Đại Duy và Quỷ vương dũng mãnh thiện chiến, đích thực là một cặp trai anh hùng gái thuyền quyên. Cũng bởi Quỷ vương nổi danh bởi sự lạnh lùng vô tình và chinh chiến nơi sa trường nên mọi người đều gần như quên mất việc hắn còn có một vị hôn thê.
“Ta vốn định xuất thành đến an nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng nếu quan gia ngài tận chức tận trách như vậy, ta cũng không nên làm khó quan gia. Thôi để ta xuống xe, chỉ là đừng để mầm bệnh truyền cho quan gia ngài thì hơn.”
“Không không không... Tiểu thư thân thể ngàn vàng, vẫn nên bảo trọng thân thể. Mời tiểu thư qua.”
“Vậy thì... đa tạ quan gia.”
Tiếng cảm tạ yếu ớt truyền ra từ trong, xem ra thiên kim thừa tướng quả thực bệnh không hề nhẹ.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành, chầm chậm ra khỏi thành, đi xa dần rồi mất hút không thấy bóng dáng nữa.
Gã nam nhân nói với giọng đầy hứng thú:
“Thì ra ngươi là biểu muội của Quỷ vương đại nhân, còn là vị hôn thê của hắn. Thật không ngờ.”
“Thân phận của ta đích xác là thế, nhưng Quỷ vương điện hạ có hứng thú với chỉ huy đánh trận hơn là với ta.”
Thế nên đừng để cô trông thấy ánh mắt gian xảo đó của hắn. “Ta nhớ, trong cung yến người và Quỷ vương không nói với nhau nửa lời nhỉ?” Quả nhiên hắn đã đi vào cung. E rằng chuyện bắt gian tế là việc xảy ra sau khi cô đã rời đi.
“Ta không nói gì với Quỷ vương điện hạ, nhưng tất cả mọi thứ về hắn, ta đã nắm rõ từ rất lâu rồi.”
Phong Quang rất bình tĩnh tự nhiên.
Cô đã tìm hiểu tư liệu nam chính thông qua hệ thống, nhưng cũng sẽ không ai nghi ngờ chuyện một thiếu nữ đi thăm dò tìm hiểu mọi chuyện về vụ hôn phu của mình.
Gã nam nhân “ồ” một tiếng, coi như chấp nhận cách nói này của cô:
“Không biết quan hệ của Hạ tiểu thư với Quỷ vương điện hạ như thế nào?”
“Quỷ vương điện hạ quanh năm chinh chiến bên ngoài, mặc dù hắn là biểu ca ta, nhưng chúng ta cũng chỉ gặp mặt trong những buổi cung yến ít ỏi mà thôi.”
Cũng tức là, quan hệ của hai người chẳng ra sao.
“Thế thì người cần phải cố gắng thêm nhiều vào.”
Hắn nói như cười như không:
“Cố gắng nắm lấy trái tim Quỷ vương điện hạ.”
“Không phiền người nhọc lòng.”
Sắc mặt cô lạnh nhạt, hắn cười khẽ một tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần,trong xe nhất thời im bặt.
Khoảng một nén hương sau, ngoài xe truyền tới giọng nói gấp gáp:
“Chủ tử, mời xuống xe, thuộc hạ sẽ đánh lạc hướng bọn truy binh.”
Nam tử mở mắt ra, giải huyệt đạo cho Phong Quang, sau đó lại lập tức điểm huyệt câm của cô rồi nắm chặt cổ tay cô kéo cô xuống xe.
Lúc này Phong Quang mới thấy phu xe là một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú.
“A Thất, gặp nhau ở sa mạc Quảng Hợp.”
“Rõ!”
Nam tử tên A Thất lái xe về một hướng khác rời đi. Nơi đây vốn là cánh rừng hoang, nam tử mặc đồ đen kẻo Phong Quang nấp sau một gốc cây, tay hắn còn bấm chặt một mạch đập trên cổ tay cô, khiến người cô hoàn toàn vô lực.
Không lâu sau, một đội nhân mã xuất hiện, người dẫn đầu nhìn vết bánh xe, vung tay hổ lên:
“Là hướng này, tiếp tục đuổi!”
Đám người này đến và đi nhanh như một cơn gió. Bọn họ cưỡi ngựa đuổi theo, chỉ để lại cát bụi mịt mù.Đợi đám người đi hết, nam tử mới kéo tay Phong Quang đi ra, hắn khen ngợi:
“Không tệ, ngươi cũng ngoan đấy.”
Phong Quang không nói gì. Lúc này, hắn sực nhớ ra mình còn điểm huyệt câm của cô, bèn buông tay đang nắm tay cô ra, giải huyệt cho cô.
Phong Quang lập tức ho khan, lùi ra sau một bước hỏi:
“Rốt cuộc người là ai?”
“Tóm lại không phải là người tốt.”
Hắn điềm nhiên cười. Hắn không chịu nói, cô cũng không gặng hỏi, chỉ cau mày:
“Nếu ngươi đã ra khỏi Đế đô, vậy ta có thể đi được rồi nhỉ?”
“Còn chưa được, đợi ta bình an đến được sa mạc Quảng Hợp, người mới có thể đi.”
Sa mạc Quảng Hợp là biên giới giáp ranh giữa Đại Duy Quốc và Quảng Lưu Quốc.
“Ở cửa cung ngươi đâu có nói như vậy.”
“Lời nam nhân nói mà người cũng tin, quả nhiên là chưa nếm mùi đời.”
Hắn lắc đầu với vẻ đồng tình, khiến thiếu nữ trước mặt tức đến cắn môi, hắn cười bảo:
“Được rồi, chúng ta khởi hành thôi. Đừng nghĩ chuyện chạy trốn, nếu không ta không vui, sẽ xiên người ngươi lên cây kiếm mang đi đấy.” Thân thể Phong Quang run rẩy, trong đầu lại thầm mắng một câu, đồ biếи ŧɦái chết tiệt!
Hiện tại bọn họ đang ở vùng ngoại ô Đế đô, muốn đi thị trấn tiếp theo,phải xuyên qua cánh rừng này.
Đêm khuya, ánh trăng sáng vằng vặc cũng làm người ta thấy ớn lạnh, gió thổi qua khiến bóng cây lay động xào xạc. Phong Quang vốn giữ khoảng cách ba bước với hắn, nhưng lúc này cũng không nhịn được tiến gần hắn thêm một bước. Cho dù nam tử này chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn cho cảm giác chân thực hơn là loài sinh vật không rõ ràng như ma quỷ.
Đi khoảng một canh giờ, rốt cuộc hai người cũng gặp một ngôi miếu hoang.
Dường như thể lực của thiên kim đại tiểu thư đã không chống đỡ được nữa, từng bước chân của cô loạng choạng, nam tử kia đại phát từ bi nói:
“Hôm nay qua đêm tạm ở đây đi.”
Phong Quang thở phào. Hắn nhóm một đống lửa, dựa vào tường nhắm mắt lại, để mặc Phong Quang giống như chẳng hề lo lắng cô sẽ chạy mất. Hoặc có thể nói hắn có tự tin cô chạy cũng không thoát.
*********
(1)Thuốc kim sang: hay còn gọi kim sang dược ,thuốc đông y cầm máu nổi tiếng thời cổ đại dùng cho vết thương gây ra bởi dao, kiếm.