Quyển 1 - Chương 5: Công lược anh chàng mắt kính

Dựa vào việc tôi không phải là Tống Mạch.”

Trầm ngâm rất lâu Bạch Trí mới thốt ra một câu không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Phong Quang nói rất nghiêm túc:

“Vì anh chính là anh, nên em mới thích anh.”

Bạch Trí chỉ là Bạch Trí.

Nét mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm động. “Chuyện giữa em và Tống Mạch vốn do cha mẹ hai bên quyết định, em hoàn toàn không thích anh ta. Lần này về nước cũng là định hủy hôn với anh ta, em biết anh là cấp dưới của Tống Mạch, em đã nghĩ rồi, sau này anh đến công ty gia đình em, dù anh không muốn làm việc nữa cũng được, em nuôi anh.”

"...Em đang nói gì thế?"

“Em nghiêm túc đấy, chỉ cần anh ở bên em thôi.”

Bàn tay Bạch Trí vuốt ve gò má cô :

“Chúng ta mới chỉ quen biết nhau hai ngày.”

“Hai ngày là đủ rồi, anh có tình cảm với em, đúng không?”

Bàn tay cô phủ lên mu bàn tay hắn, dè dặt nói câu cuối, ánh mắt đong đầy sự mong chờ. Bạch Trí không trả lời cô mà cúi đầu xuống, hôn mạnh lên cánh môi cô, không hề nhẹ nhàng như hai lần trước cô hôn hắn. Đầu lưỡi của hắn nậy mở răng cô, cánh lưỡi mềm mại ẩm ướt nhảy múa càn quét khoang miệng Phong Quang, tỉ mỉ thưởng thức từng ngõ ngách.

Trái tim Phong Quang đập điên cuồng, cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, nhưng không thể phủ nhận, cô vô cùng hưởng thụ, thậm chí còn dần dần đáp lại hắn, sau đó nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng hơn. Rất lâu sau, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt này mới kết thúc, bàn tay Bạch Trí vòng qua eo cô, không để cơ thể bủn rủn của cô ngã xuống đất, cánh môi cô mềm mại ướŧ áŧ sau khi được yêu thương khiến ánh mắt của hắn tối sầm lại.

Ngón tay lành lạnh vuốt nhẹ gò má chầm chậm lướt qua bờ môi, Bạch Trí cắn vành tai cô, thì thầm:

“Nếu em nói là cảm giác này, vậy tôi thừa nhận,tôi rất muốn đè em dưới người mình.”

Gương mặt Phong Quang càng thêm đỏ bừng.

“Sau khi chạm vào em, tôi sẽ không nhường em cho bất kì ai.”

Giọng của hắn rất nhỏ, bàn tay đặt trên má cô từ từ trượt xuống, dừng trên làn da trắng hồng mềm mại nơi bờ vai để trấn của cô, hắn không nỡ buông tay xuống. Cơn gió đêm thổi qua, người Phong Quang run lên, cô đáng thương kêu:

“Lạnh...”

Bạch Trí khựng lại một giây, rồi cởϊ áσ khoác ngoài ra choàng lên người cô:

“Em phải về rồi.”

“Em vẫn muốn ở bên anh thêm chút nữa.”

Cô nũng nịu nhào vào lòng hắn, ôm chặt eo hắn không buông.

Một lát sau, Bạch Trí mới ôm lại cô:

“Nếu không về, bố em sẽ rất lo lắng đấy.”

“Ông ấy biết em không chết ở bên ngoài được, sẽ không lo lắng đâu.”

Ông bố hờ chưa bao giờ nghi ngờ khả năng sinh tồn của cô.

Hắn thở dài một tiếng:

“Phải làm sao em mới chịu về đây?”

“Anh hôn em thêm cái nữa.”

Cô ngẩng đầu nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.

Như em mong muốn, Bạch Trí hôn lên... khóe mắt cô. Phong Quang mở to mắt nguýt hắn đầy bất mãn, cô đâu muốn thơm, mà là kiss, kiss cơ! “Hôn rồi, đi thôi.”

Hắn dắt tay cô ra khỏi con ngõ, giả bộ làm ngơ ánh mắt căm tức của cô, khung cảnh lờ mờ che giấu ánh sáng trong mắt hắn.Ở nơi tối tăm vắng vẻ, hắn không thể đảm bảo nếu hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô lần nữa, xúc cảm khô nóng trong huyết mạch sẽ không ép hắn làm một vài chuyện khác sâu sắc hơn kia.

Đồng hồ chỉ mười hai giờ, bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, cô chủ nhà họ Hạ cuối cùng cũng về đến nhà. Hạ Triều ngồi trên số pha trong nhà, sắc mặt sa sầm đáng sợ, trái ngược với Phong Quang đang bước vào cửa với sắc mặt phơi phới, chỉ thiếu dán tấm biển “bổn tiểu thư đang yêu” lên mặt.

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh... trong lòng Hạ Triều không ngừng nhắc nhở mình, cố gắng làm sắc mặt mình dịu hơn:

“Con đã đi đâu?”

“Đi ăn ạ.”

Phong Quang trả lời rất thoải mái, không hề mảy may xấu hổ về việc mình là chủ nhân bữa tiệc nhưng vứt toàn bộ khách khứa lại, kéo theo một người đàn ông cùng chạy trốn.

“Phong Quang, Con đừng quên, con là người đã có chồng chưa cưới.”

“Bố đừng nói là chồng chưa cưới, kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà.”

Cô thấy sắc mặt bố mình càng ngày càng khó coi, vẫn vô tư nói tiếp:

“Hơn nữa Tống Mạch không thích con, xì căng đan thì nhiều vô số, còn không biết anh ta đã trăng hoa với bao nhiêu cô gái, con yêu đương với đàn ông khác thì có làm sao?”

Hạ Triều nghiêm mặt nói:

“Con chỉ cần kết hôn với Tống Mạch là được, con đã qua độ tuổi ngây thơ rồi, đừng nghĩ chuyện tình cảm quá tốt đẹp, trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn con đều có thể tìm đàn ông để chơi bời, nhưng đừng phô trương như vậy.”

“Con và Bạch Trí không hề chơi đùa, con thích anh ấy, con muốn lấy anh ấy.”

“Hạ Phong Quang!”

Không được rồi, không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, Hạ Triều đập bàn đứng lên, có vẻ vô cùng tức giận:

“Bạch Trí là ai, con là ai,nó không xứng với con.”

“Con không quan tâm anh ấy là ai, con thích anh ấy là được.”

“Con! Hôn sự giữa con và Tống Mạch do mẹ con năm ấy quyết định, bây giờ con định hủy hôn với cậu ta, không thấy có lỗi với mẹ con ư?”

Lại nữa rồi, mỗi lần cãi nhau ầm ĩ, Hạ Triều luôn thích lôi người mẹ đã mất của Phong Quang ra.

Phong Quang cũng không chịu nhún nhường:

“Vì mẹ con không biết khi Tống Mạch trưởng thành sẽ ra sao, rõ ràng bố biết Tổng Mạch không phải là người đàn ông tốt mà vẫn muốn con lấy anh ta, bố không thấy có lỗi với mẹ ư?”

Mẹ Tống Mạch và mẹ Phong Quang là bạn thân, vì vậy khi Phong Quang vừa mới ra đời, hai nhà liền hứa hôn hai đứa trẻ với nhau.

Nhưng khi Phong Quang còn nhỏ, mẹ cô đã qua đời vì bệnh, người phụ nữ xinh đẹp ấy không có cơ hội thấy Tống Mạch trưởng thành trở thành người đàn ông không thể đem lại hạnh phúc cho con gái mình. Hạ Triều tức giận đến nỗi bờ môi run lên, một lúc lâu sau mới thốt ra được một cầu nguyên vẹn:

“Vậy nên con không muốn lấy Tống Mạch?” “Vâng.”

“Được.”

Hạ Triều nhìn vẻ mặt cương quyết của con gái, hạ giọng nói:

“Chỉ cần con cam đoan có cách hủy hôn không ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Hạ, bố sẽ không quan tâm đến hôn sự của con nữa, nhưng... ý bố là, nếu vì chuyện con chủ động hủy hôn mà đẩy nhà họ Hạ đứng trước đầu sóng ngọn gió bất tín bất nghĩa, chỗ bố vẫn còn mấy danh sách người thừa kế công ty, con hiểu ý bố mà.”

“Vậy bố có thể bớt mấy hành động tìm chồng cho con đi, bởi vì con chắc chắn sẽ thành công.”

Phong Quang dõng dạc tuyên bố, sau đó quay người lên tầng. Quản gia đi tới, đưa một tách trà cho Hạ Triều:

“Ông chủ, cô chủ đã lớn rồi.”

“Hừ, đủ lông đủ cảnh rồi là muốn tự mình bay.”

Hạ Triều uống một ngụm trà, cơn giận được dập tắt một phần, cuối cùng vẫn dặn dò:

“Sai người điều tra kĩ càng người tên Bạch Trí, tôi muốn xem rốt cuộc nó có bản lĩnh gì mà có thể làm đứa con gái kiêu ngạo của tôi thích nó.”

“Vâng.”

Phong Quang vừa vào phòng đã nhào ngay lên chiếc gương lớn mềm mại,cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi cầm di động trên đầu giường lên, tìm một số điện thoại, gửi một tin nhắn đi:

“Em đang nằm trên giường này,chuẩn bị ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Mấy phút sau, đối phương mới nhắn lại một cái tin ngắn ngủn:

“Ngủ ngon.”

Phong Quang cười ôm điện thoại, cô đã nói mà, dù là đá cô cũng có thể làm nó tan chảy.

Trước cửa cao ốc công ty Trát Nam, sáng hôm nay vẫn là một ngày không bình thường, Tống Mạch kéo Thu Niệm Niệm từ trên xe xuống, nét mặt Thu Niệm Niệm ghi rất rõ mấy chữ bị ép buộc, đương nhiên vì vậy mà Tống Mạch càng không vui hơn. Đối với sự xuất hiện kiểu này của họ, nhân viên công ty Trác Nam đã không còn lạ lẫm.

“Thu Niệm Niệm, cô đừng quên, bây giờ cô là nô ɭệ của tôi, là một nô ɭệ, chủ nhân đưa cô đi cô phải thấy vinh hạnh mới đúng.”

Bàn tay anh ta siết chặt bàn tay Thu Niệm Niệm, cô ta muốn giãy khỏi nhưng không được:

“Nếu anh không uy hϊếp ông chủ chỗ tôi làm thêm đuổi tôi, tôi mới thật sự cảm ơn anh.”

“Làm nô ɭệ của tôi, lương một tháng còn cao hơn lương một năm cô làm ở đấy, cô còn không hài lòng chỗ nào nữa?”

“Ít nhất người ta sẽ không hở một tí gọi tôi là nô ɭệ, anh là đồ đàn ông gia trưởng, độc mồm độc miệng.”

Tống Mạch không nén được giận:

“Thu Niệm Niệm!”

“Tổng giám đốc.”

Bạch Trí bỗng nhiên xuất hiện, đôi kính mỏng che giấu chút cảm xúc trong mắt hắn, hắn nhắc nhở bằng thái độ đúng mực:

“Mười phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi.”

“Hừ!”

Tống Mạch buông tay Thu Niệm Niệm ra, trước khi đi còn quay đầu nhìn Thu Niệm Niệm cảnh cáo:

“Sau khi tôi ra khỏi phòng họp, tốt nhất là để tôi thấy cô đã thu dọn sạch sẽ văn phòng của tôi.”

Bạch Trí hỏi:

“Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, cảm ơn anh, anh Bạch.”

“Không có gì. Sau này, cô cố gắng đừng xung đột trực tiếp với tổng giám đốc.”

“Ừm... Tôi nghe lời anh.”

Thu Niệm Niệm luôn có thiện cảm và lòng tin với người đàn ông đã cứu cô khỏi đám lưu manh. Bạch Trí chỉ nói xong, khẽ gật đầu, xoay người đi theo Tống Mạch. Hắn cũng phải tham dự cuộc họp. Bạch Trí là một mỹ nam cấm dục, đến bóng lưng cũng phong độ ngời ngời.

Thu Niệm Niệm không kìm lòng được nhìn đến say mê. Nếu như cái tên Tống Mạch ngang ngược có thể giống Bạch Trí dù chỉ một

chút thì tốt biết mấy... Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, cô ta vội vàng lắc đầu thật mạnh, Tống Mạch là tên gia trưởng, sẽ không bao giờ khá khẩm hơn được.

“Cô này...”

Một giọng nói dễ nghe vang lên từ bên cạnh, Thu Niệm Niệm quay người lại nhìn. Một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nhìn cô, vóc dáng cô gái ấy thon thả yểu điệu, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt long lanh ngầm cười như những con sóng lăn tăn, khóe môi cũng mang theo nụ cười nhã nhặn.