Quyển 1 - Chương 4: Công lược anh chàng mắt kính

Đặt cô vào ghế phụ xong, Bạch Trí vô tình nhìn thấy đôi chân trần của cô, cảm thấy hơi gai mắt. Phong Quang ngồi trong xe, hắn đứng ở ngoài xe, bỗng nhiên cô kéo cravát của Bạch Trí, để hắn phải cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai hắn:

“Anh yêu à, giúp em chuyện này nhé, em giấu đồ ở dưới cái cây phía trước, anh giúp em lấy đi.”

"Phiền phức." Bạch Trí thầm nói vậy, nhưng vẫn quay người đi đến cái cây cô nói, phía sau cái cây có một cái hộp, hắn không hứng thú mở ra xem trong đó chứa thứ gì, mà quay trở về xe đưa chiếc hộp cho Phong Quang.

“Cảm ơn anh.”

Phong Quang rất lịch sự nói cảm ơn. Cô mở hộp ra, bên trong là một đôi giày vải đế bằng màu trắng, cô đặt nó xuống đất, xỏ hai chân vào, thoải mái nói:

“Quả nhiên đi đôi giày này dễ chịu hơn... Hửm? Anh sao vậy, sao cứ nhìn em chăm chăm thế?”

Bạch Trí lặng lẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, hắn khởi động xe, đôi kính che khuất càng khó nhìn thấu cảm xúc trong đôi mắt hắn.

“Tôi tưởng cô Hạ sẽ không đi đôi giày rẻ tiền thế này.”

“Ừm... Nó không hợp với quần áo trên người em lắm, nhưng đây không phải bữa tiệc long trọng gì, cũng không phải trước mặt người lạ, ăn mặc thoải mái mới là quan trọng nhất.”

Nói cách khác, ở trước mặt người quen và trong nơi riêng tư, ăn mặc thế nào cũng được.

Nhưng, cũng có thể dùng một câu để khái quát, giọng điệu Bạch Trí không hề mang theo chút tình cảm nào:

“Cũng giống như đồ vật không thể công khai.”

“Không phải thế đâu.”

Phong Quang nghiêng đầu tựa lên vai hắn, như vậy cô mới có thể nhìn thấy nét mặt Bạch Trí phản chiếu qua gương chiếu hậu:

“Càng là những món đồ quý giá thì càng muốn cất giấu kĩ càng, ngoài mình ra thì không muốn cho bất cứ ai xem. Bây giờ tình cảm của em đối với anh cũng giống vậy, Bạch Trí à, anh là bảo vật quý báu nhất của em.”

Tim Bạch Trí bất ngờ đập lỗi một nhịp.

“Woa, sủi cảo ở đây ngon ghê.”

Phong Quang cầm thìa, ngẩng đầu xuýt xoa:

“Sao anh biết được chỗ này ngon vậy?”

“Đây là quán ăn hồi bé tôi thường tới.”

Bạch Trí rút một tờ giấy ăn ra, lau sạch nước canh cô không cẩn thận làm dính lên khóe miệng, hành động nhỏ thân mật này làm cô nheo mắt đầy hạnh phúc.

Quán sủi cảo này chỉ là một cửa hàng rất bình thường, không giống những nhà hàng cao cấp trước đây cô từng lui tới. Vốn Bạch Trí cho rằng cô sẽ không thích, không ngờ cô thích ứng khá nhanh, vừa ngồi xuống liền gọi một phần lớn.

Phong Quang hỏi hắn:

“Anh chỉ nhìn em ăn, anh không ăn sao?”

“Tôi không đói.”

“Được rồi... Ấy, những tấm ảnh này là gì vậy?”

Trong lúc lơ đãng cô liếc mắt qua bức tường dán đầy những tấm ảnh bên cạnh, có tấm chụp nam có tấm chụp nữ, họ đều mang theo nụ cười.

Ông chủ là một ông chủ trung niên có tướng mạo hiền hậu, ông đứng trước quẩy nở nụ cười:

“Những tấm ảnh này đều được khách đến ăn sủi cảo để lại, những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống làm bầu không khí ở cửa tiệm chúng tôi trẻ trung hơn rất nhiều.”

Ánh mắt Phong Quang sáng rực lên. Bạch Trí cảm thấy bất an.

Quả nhiên cô la lên đấy thích thú:

“Ông chủ, có thể giúp cháu và bạn trai chụp một tấm ảnh giữ làm kỉ niệm không?”

Bạch Trí đang nghĩ có nên thừa dịp bỏ trốn ngay bây giờ luôn không, ngay cả câu “bạn trai” thốt ra từ miệng cô hắn còn quên phủ nhận.

“Được thôi!”

Ông chủ cầm máy ảnh chụp lấy ngay ra.

Phong Quang buông thìa xuống, đi tới trước mặt kéo Bạch Trí lên:

“Chúng ta chụp chung nhé.”

Bạch Trí: “Chờ đã...”

Phong Quang:

“Ông chủ, chụp chúng cháu đẹp một tí nha.”

Ông chủ cười ha ha, nói: “Yên tâm đi, yên tâm đi.”

Bởi vậy sau một tiếng lách tách, cô gái với nụ cười ngọt ngào ôm chặt chàng trai bên cạnh, sắc mặt sa sầm của chàng trai như muốn gạt tay cô ra, toàn bộ đều được hiện rõ trong một tấm ảnh.

“Ông chủ, dán tấm ảnh của hai chúng cháu ở đây nhé.”

Phong Quang vui vẻ chỉ một khoảng trống trên bức tường.

Ông chủ dán bức ảnh lên tường theo lời cô. Cô vô cùng hào hứng còn nét mặt Bạch Trì đã đen như đít nồi, hắn nói:

“Em không thấy làm vậy rất mất mặt ư?”

“Có gì đâu mà?”

Phong Quang bất mãn nhìn hắn:

“Dán ở đây mới có nhiều người biết anh là bạn trai của em, không tốt sao?”

Không tốt!

Ít nhất trước khi kế hoạch thành công, Bạch Trí sẽ không chọn nói thật như thế, hắn chọn giữ im lặng. Phong Quang ăn no uống say,

tâm trạng phấn khởi bước ra khỏi quán ăn, Bạch Trí trả tiền xong thì đi sau cô. Lúc đi qua bức tường, hắn tiện tay xé tấm ảnh trên tường xuống nhét vào túi áo, dù thế nào hắn cũng không muốn để bức ảnh ngu ngốc này dán ở đây làm trò cười cho kẻ khác.

“Tôi đưa em về.”

“Đừng mà, em vẫn chơi chưa đã.”

Phong Quang đứng bên đường, ánh đèn đêm rọi lên người trông cô khá mỏng manh, yếu đuối.

Cũng đúng, cô chỉ mặc một chiếc váy, gió đêm lại lạnh hơn ban ngày.

“Cô Hạ, em cứ vậy sẽ làm tôi bị hiểu lầm.”

Nửa đêm nửa hôm đưa cô chủ nhà họ Hạ rời khỏi bữa tiệc đã là một việc rất khó nói rõ, hơn nửa đêm mà vẫn chưa về sẽ làm hắn rơi vào thế khó xử.

“A, dây giày của em tuột rồi.”

Phong Quang bước chân trái lên một bước nhỏ, nở nụ cười gian xảo:

“Anh giúp em cột lại dây giày đi, rồi em sẽ về cùng anh.”

Bạch Trí nhìn những người xung quanh, không có ai đang để ý đến họ, dù quay đầu lại nhìn cũng chỉ thấy họ là một đôi tình nhân trai tài gái sắc mà thôi. Hắn quỳ xuống, dây giày trắng tinh càng làm tôn lên ngón tay mảnh khảnh với đốt xương tinh tế, người ngắm sẽ nghĩ nếu có thể nắm đôi bàn tay đẹp nhường này đi hết cuộc đời thì tốt biết bao.

“Bạch Trí, anh nói xem, bây giờ có giống anh đang cầu hôn em không?”

Ánh đèn đường rực rỡ ấm áp chiếu lên gương mặt cô, đôi mắt trong veo như ngọc bích, hương thơm thoang thoảng ngập tràn, tỏa sáng lấp lánh trong đêm. Bạch Trí ngẩng đầu nhìn đến ngẩn người.

“Bạch Trí, sao anh không nói gì?”

Phong Quang nghiêng đầu hỏi, rồi sau đó lập tức nở nụ cười ngọt ngào:

“Thôi, anh không nói gì cũng được.”

Hai tay cô nâng khuôn mặt hắn lên, hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe môi hắn.Trong thoáng chốc nét mặt Bạch Trí cứng đờ.

Nụ hôn khẽ như làn gió thổi qua, cô lại cười rồi đứng thẳng người:

“Mỗi lần đều là em chủ động, thân là con gái, em cũng rất khó xử đấy.”

“Em không làm gì thì sẽ không cảm thấy khó xử nữa.”

Bạch Trí lạnh lùng nói xong, đang chuẩn bị đứng lên thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng hét lớn:

“Cẩn thận.”

Phong Quang nhắm mắt lại cúi người ôm đầu hắn vào lòng, gần như ngay sau hàng loạt động tác theo bản năng của cô, một chậu hoa rơi thẳng xuống bên cạnh họ, vỡ tan thành hàng trăm mảnh.

Một người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ tầng bốn của tòa cao ốc:

“Xin lỗi, không rơi trúng hai người chứ?”

Phong Quang buông Bạch Trí ra, ngẩng đầu chống eo quát:

“Chú à, chú chăm cây cỏ hoa lá có thể cẩn thận hơn được không, biết tôi là ai không? Một sợi tóc của bổn tiểu thư đây bị rơi chú cũng không đền nổi đâu.”

“Thật sự xin lỗi, không chú ý nên mới để nó rơi xuống.”

Người đàn ông trên lầu rối rít xin lỗi lại.

“Chú!... Ôi trời, anh đừng kéo em đi!”

Phong Quang vẫn còn định cãi ra ngô ra khoai với ông chú cẩu thả kia, kết quả Bạch Trí đứng bên cạnh kéo tay cô ra chỗ khác. Cho đến khi nhận ra đám đông đang bầu kín xung quanh mình, cô đã biết tại sao hắn kéo cô.

Nhưng đi thì đi, hắn vẫn cứ không nói gì, vì vậy cô cảm thấy ngột ngạt.

“Này, Bạch Trí, sao anh không nói gì, chẳng lẽ sợ rồi ư? Anh đừng sợ, vừa rồi còn có em mà, em sẽ bảo vệ anh chu toàn...”

Cô còn chưa dứt lời,người đàn ông đã đẩy mạnh cô vào con ngõ nhỏ, lưng cô chạm phải bức tường lạnh lẽo, làm cô co rúm người lại. Ngẩng đầu lên nhìn, bàn tay Bạch Trí chống lên tường, vây cô trong ngực hắn... Chờ đã, cảnh tượng bây giờ hình như hơi quen.., chẳng phải là tư thế kabe - don(1) trong ngõ của đôi nam nữ chính hôm qua sao?

Sắc mặt Phong Quang khẽ biến đổi, cô hơi khom người định chui qua cánh tay hắn, nhưng bàn tay còn lại của hắn đã mạnh mẽ giữ cổ tay cô lại, làm cô muốn cựa quậy cũng không được. Nhất là giờ phút này, gương mặt lạnh lùng của hắn làm người ta sợ hãi.

“Bạch... Bạch Trí... anh sao vậy?”

Tuy vì để hoàn thành nhiệm vụ và qua cửa, Phong Quang có lúc liều lĩnh chọc ghẹo hắn, nhưng khi thật sự đến giờ phút nghiêm túc, cô vẫn thấy hoang mang.

Trước đây, cô cũng đã từng gặp chuyện nam phụ từ hiền hóa ác, độ khó của nhiệm vụ đó chính là một level khác.

Bởi vì không chỉ đơn giản là làm mục tiêu thích mình, mà còn phải làm mục tiêu đó cảm thấy hạnh phúc.

“Trò chơi yêu đương của con gái nhà giàu lúc không có việc gì làm...”

Ánh mắt Bạch Trí tối sầm, gương mặt hắn kề sát cô hơn:

“Thật sự cần bán mạng vậy ư?”

“Anh đang nói gì vậy? Em đã nói em muốn ở bên anh, chứ không phải vì em rảnh rỗi mới chơi trò này.”

Giọng nói của cô tràn ngập lửa giận, dù là làm nhiệm vụ nhưng lần nào cô cũng dùng tình cảm thật của mình.

Bạch Trí như nghe thấy chuyện tiếu lâm, hắn cười chế giễu:

“Thích tôi? Chồng chưa cưới của cô Hạ là Tống Mạch danh tiếng vang dội, tôi chẳng qua chỉ là một thằng thư kí quèn, có chỗ nào đáng để lọt vào mắt xanh của cô đây?”.

Cô lên giọng:

“Anh chỉ dựa vào những thứ nông cạn như vậy để đánh giá giá trị của một người sao?”

Hắn hơi khựng lại:

“Nếu không thì sao?”

“Được, vậy theo cách anh nói lấy những thứ đó để đánh giá giá trị con người, nhưng cái giá trị ấy, trong mắt những người khác nhau sẽ cao thấp khác nhau, trong mắt em, sự tồn tại của anh chính là bảo vật vô giá, anh dựa vào đâu mà cho rằng mình không có cái giá ấy?”

Nói đến câu cuối, cơn tức của Phong Quang cũng hoàn toàn xông lên đầu, cô ghét nhất là những người tự hạ thấp giá trị của bản thân xuống không đáng một xu.Cô biết, vì hoàn cảnh hồi nhỏ của mình mà Bạch Trí cất giấu trong lòng rất nhiều sự tự ti, nhưng trong mắt người thích hắn, sức nặng của cảm xúc tự ti ẩn giấu ấy hoàn toàn không quan trọng.

*********

(1)Kabe - don: một thuật ngữ phổ biến của Nhật Bản , kết hợp giữa từ

"kabe - bức tường và "Don" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường, hành động dồn một người vào sát tường rồi giữ lại bằng 2 tay chống vào tường.