Chương 47: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (47)

Khúc Yên đi vào phòng tắm rửa mặt, ngoài ý muốn phát hiện ---

Trên bàn trang điểm thế mà bày đầy mỹ phẩm dưỡng da từ nhiều thương hiệu khác nhau, cũng như một bộ váy nhỏ phiên bản giới hạn của một nhà thiết kế nổi tiếng.

Mặt khác, qυầи ɭóŧ chuẩn bị đầy đủ, số đo chính xác, còn có đủ loại BVS khác nhau.

Khúc Yên che mặt…

Có chút thẹn thùng, lại có chút hưng phấn.

Thật không thể cưỡng lại việc một người đàn ông vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng.

Cô rửa mặt xong, mái tóc dài được buộc lên cao theo kiểu đuôi ngựa, không có mặc bộ váy phiên bản giới hạn xa hoa kia, mà là mặc áo sơ mi trắng của Bạc Tư Yến, vạt áo hơi dài, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.

Cô mang dép lê vào, ‘cộc cộc cộc’ xuống lầu.

Cô đi vào trong phòng bếp, làm cho mình một bát ngũ cốc và ly sữa, sau đó mới bắt đầu làm cơm trưa cho Bạc Tư Yến.

Cô không định làm những món ăn xa hoa, chỉ đơn giản làm cơm chiên trứng, cộng thêm một bát canh mướp với tôm khô.

Rất giản dị, nhưng cô đoán rằng, anh hẳn rất lâu không có ăn được.

“Nấu xong rồi à?”

Giọng nói trầm thấp, gợi cảm của người đàn ông dần dần đến gần.

Khúc Yên quay đầu lại, hô lên một tiếng: “A, sao anh không mặc quần áo?”

Bạc Tư Yến trầm thấp cười ra tiếng: “Vậy, sao anh lại phải mặc quần áo?”

“Anh, anh…” Khúc Yên đưa tay che khuôn mặt, lại vụиɠ ŧяộʍ từ giữa kẽ tay nhìn anh, “vừa rồi anh đi bơi à?”

“Ừm. Chờ kỳ kinh nguyệt của em qua, anh sẽ dẫn em đi bơi chung.” Bạc Tư Yến quấn một cái khăn tắm màu trắng bên hông, cơ bụng căng đầy rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được đường nhân ngư.

Khúc Yên từ giữa kẽ tay nhìn thấy giọt nước từ l*иg ngực anh lăn xuống, trượt vào trong khăn tắm, ánh mắt không tự chủ cũng đi theo dời xuống.

“Muốn nhìn thì cứ bỏ tay ra mà nhìn.” Bạc Tư Yến tiến lên nắm chặt cổ tay cô, đem tay cô kéo xuống.

“Không nhìn!” Khúc Yên cực nhanh nhắm mắt lại.

“Nồi canh sôi rồi kìa.” Bạc Tư Yến nhắc nhở.

“A?” Khúc Yên quay đầu.

Thừa dịp cô phân tâm, người đàn ông vòng lấy eo cô, giữ cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, liền hôn lên đôi môi cô.

“Ưm… Anh xảo trá…” Cô lên án.

“Trên người em thơm quá.” Anh hôn cô, môi mỏng di chuyển, dời xuống cổ cô.

“Em dùng sữa tắm cùng dầu gội của anh…” Lưng Khúc Yên dựa vào thành bồn rửa, bị anh ức hϊếp phải ngã người ra sau, “anh đủ rồi, lưng em đau quá…”

Bạc Tư Yến đỡ lấy eo của cô, bàn tay vuốt ve bên hông của cô, tạm thời buông tha cô: “Chờ qua mấy ngày, anh liền phải ‘xử lí’ em thật tốt.”

Khúc Yên có chút xấu hổ: “Anh nhanh lên lầu thay quần áo đi, xong rồi xuống ăn cơm.”

Bạc Tư Yến dò xét áo sơ mi trắng trên người cô, nghi hoặc hỏi: “Chuẩn bị quần áo mới cho em, vì sao em không mặc? Không thích à?”

Khúc Yên nghiêng đầu một chút, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em thích mặc áo sơ mi trắng của bạn trai, bởi vì…”

Cô cùng anh nhìn nhau, nghịch ngợm nở nụ cười: “Nó cũng góp phần biến anh thành bạn trai của em.”

Cô là nói lần trước ở trong xe của anh, sau khi dằm mưa cô thay áo sơ mi trong xe của anh.

Khi đó còn không phải là bạn trai.

“Ừm, chúc mừng em quyến rũ thành công.” Bạc Tư Yến giễu cợt cô.

“Cái gì chứ! Rõ ràng là anh cầu xin em ly hôn…” Khúc Yên chu mỏ một cái, thanh minh: “Tính toán nghiêm túc, là anh theo đuổi em.”

Cô mân mê cánh môi hồng hào, như thể cô đang âm thầm quyến rũ anh.

Bạc Tư Yến ánh mắt tối lại, nhịn không được, lần nữa cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh từ trước đến nay mãnh liệt, lại tăng thêm do tối hôm qua cuối cùng cũng không có chân chính ‘ăn’ cô, dục niệm chưa được giải tỏa.

“A Yến… ưm…”

Khúc Yên yếu ớt trước sự càng quét hung bạo của anh, hai chân như mềm nhũn, nếu không phải là anh một mực ôm lấy eo cô, e rằng cô đã ngã xuống.

“Ngồi ở đây.” Bạc Tư Yến bóp lấy eo của cô, dùng sức nhấc một cái, để cô ngồi lên quầy bếp rồi lập tức cúi đầu hung hăng hôn cô lần nữa.

_______

12/3/2024