Chương 45: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (45)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

Hắn tiến lên, bàn tay chế trụ eo nhỏ mềm mại, bế cô lên, nhẹ ném trên giường.

Khúc Yên linh động, nghiêng người trốn vào trong chăn.

Cô hé nửa gương mặt, trầm giọng, nói: "Em mệt mỏi, buồn ngủ."

Bạc Tư Yến nhíu mày liếc nhìn cô: "Bây giờ biết hối hận? Vừa rồi là ai lớn mật kêu gào?"

"A Yến, em sai rồi." Khúc Yên nói ngọt hơn cả mật, "A Yến vừa cao lớn vừa anh tuấn, thân sĩ lại tinh tế, chắc chắn sẽ không làm khó dễ một bé gái vô tội, đúng hay không?"

"Không đúng." Bạc Tư Yến cũng không mắc lừa, "Anh không thân sĩ, cũng không tinh tế."

Hắn lên giường, cách chăn mền chặn cô, "Em cũng không phải bé gái vô tội."

Là yêu tinh mới đúng.

Hắn cúi đầu hôn trán cô, rơi xuống trên mí mắt, chóp mũi.

Hắn hôn rất nhẹ, biết cô sợ nhột, cố ý như thế.

Khúc Yên quả nhiên nhịn không được, uốn qua uốn lại, chăn dần dần tuột ra...

"Không được gây chuyện nữa." Bạc Tư Yến khàn khàn ra lệnh.

Hắn nhẹ ngăn chặn đầu gối cô, bá đạo hôn lên môi hồng.

Gió đêm thổi xuống rèm cửa sổ, cuốn lên một góc bay phất phới.

Trong phòng ngủ, nhiệt độ dường như càng ngày càng cao, hơi thở lộn xộn, gấp gáp.

Mắt Khúc Yên mê ly, hai gò má đỏ hồng như say rượu, lộ ra vẻ quyến rũ chết người.

"Ngoan, đợi một chút nếu như đau thì kêu ra." Bạc Tư Yến đưa tay cởϊ áσ choàng tắm của cô.

"Chờ một chút!" Khúc Yên bắt tay hắn lại, ngăn cản động tác hắn.

"Sao?"

"Em muốn nghe anh gọi em là bảo bối."

Bạc Tư Yến là bất đắc dĩ, dán vào môi cô, thật thấp mà kêu một tiếng: "Bảo bối."

Khúc Yên thỏa mãn cười.

Cô lập tức nói tiếp: "A Yến, em có một chuyện đặc biệt quan trọng, nhất định phải nói cho anh."

Bạc Tư Yến nhịn lại du͙© vọиɠ đang không ngừng dâng lên, kiên nhẫn trả lời: "Em nói đi."

Khúc Yên trừng mắt nhìn, rất là vô tội nói: "Thời điểm em đi toilet ở bệnh viện, cùng chị gái y tá dừng một vật dụng cho nữ sinh."

"Cho nên?" Bạc Tư Yến nhất thời nghe không hiểu ý cô.

Khúc Yên giảng giải: "Chính là băng vệ sinh."

Bạc Tư Yến lập tức đã hiểu --

Mục đích của cô tối nay, thì ra ở ngay chỗ này!

"Nha đầu phiến tử*, ý xấu đầy mình."

*phiến tử : người dùng thủ đoạn lừa gạt người khác.

Hắn chậm rãi nheo mắt đen, hai tay véo eo cô, đem cô trở mình, nhẹ nhàng vỗ mông cô, "Có chủ ý trêu đùa anh, hả?"

"Ai...... Đau!" Khúc Yên kêu đau.

"Anh còn không dùng lực, em đau cái gì?" Bạc Tư Yến cúi đầu, cắn lỗ tai cô, thuận thế trượt xuống, vùi vào cổ cô, quấn quít lấy nhau.

"Anh sẽ không cầm thú như thế a......?" Khúc Yên chấn kinh, "Em đang trong kỳ kinh nguyệt, chẳng lẽ anh còn muốn bá vương ngạnh thương cung?"

"Anh nên nói em thông minh, hay là nói em đơn thuần ngu ngốc đây?"

Bạc Tư Yến ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kiều diễm, "Không làm chuyện kia thì chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm."

Hắn nói xong thì không tiếp tục nói nhảm với cô.

Nữ nhân rất xảo trá, hắn không dùng hành động thực tế để trừng trị cô, cô còn tưởng rằng hắn là lão hổ giấy.

Bóng đêm dần buông xuống.

Vành trăng khuyết trên ngọn cây xấu hổ trốn vào mây đen.

Khúc Yên oa oa cầu xin tha thứ đến hơn nửa đêm.

......

Ngày thứ hai, mặt trời lên cao.

Khúc Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác toàn thân vừa chua vừa mềm.

A......

Cô xem đã nhìn rõ, Bạc Tư Yến người đàn ông này căn bản chính là một con sói!

Con sói hung mãnh gian ác!

Rõ ràng không thể làm chuyện kia, hắn còn có thể làm ra nhiều kiểu như vậy.

Nói hắn là lần đầu có bạn gái, cô thật sự không thể tin được!

"Tỉnh rồi?"

Ngoài phòng ngủ, người đàn ông bước tới.

Hắn mang một thân quần áo thoải mái, tinh thần sảng khoái hoàn toàn không giống bộ dáng mềm nhũn của cô.