Chương 43: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (43)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

Khi Khúc Yên tỉnh lại phát hiện mình đang ở bệnh viện.

"Mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Trước giường, Đường Trạch mặc áo khoác trắng, cười híp mắt nói, "Yên tâm đi, cô không bị đập đến ngốc, chỉ là trên đầu sưng một cục nhỏ."

"Bác sĩ Đường?" Khúc Yên nhận ra hắn ta là anh em tốt của Bạc Tư Yến, vừa mới gặp qua hôm trước.

"Mỹ nữ còn nhớ rõ tôi họ Đường, thực sự là vinh hạnh của tôi." Đường Trạch là một người lắm lời, làm như rất thân thiết nói, "Tôi nói cho cô một bí mật, liên quan tới chuyện sau khi cô té xỉu."

"Bí mật gì?"

Đường Trạch bát quái hề hề hạ giọng: "Bạc lão gia tử đánh cô ngất xỉu, anh Yến nổi giận, nổ súng bắn đèn thủy tinh treo trong phòng nát bét. Lão gia tử tức sôi máu, nghe nói bên cạnh còn có nhị tiểu thư Lý gia cũng bị dọa sợ, ngất đi như cô luôn."

"Sao hắn tức giận như vậy?" Khúc Yên kinh ngạc hỏi, "Lão gia tử cũng không phải muốn đánh tôi, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

"Lời này mà cô cũng hỏi được." Đường Trạch liếc mắt, lười trả lời.

Cho tới bây giờ hắn ta chưa thấy anh Yến vì nữ nhân nào phát hỏa.

Giận dữ vì hồng nhan a!

"Vậy hắn không sao chứ?" Khúc Yên nhìn quanh hai bên, không thấy bóng người Bạc Tư Yến, "Bây giờ hắn ở đâu?"

"Tôi để hắn chờ bên ngoài." Đường Trạch đắc ý cười nói, "Tôi là bác sĩ, hắn phải nghe lời tôi."

Hắn ta vừa mới nói xong liền nghe bành một tiếng, chỉ thấy Bạc Tư Yến nâng chân dài đạp cửa ra.

"Ra ngoài." Bạc Tư Yến lạnh lùng nói với Đường Trạch.

"A......" Đường Trạch sờ mũi một cái, chán nản ra khỏi phòng bệnh.

Khúc Yên ngồi xuống, nửa tựa ở đầu giường, cười tủm tỉm.

"Em cười ngây ngô cái gì?" Bạc Tư Yến đi qua, từ trên cao nhìn xuống, "Đầu óc bị đánh hỏng hả?"

"Em vui." Khúc Yên đưa tay ra ôm lấy ngón tay hắn.

"Đầu bị đánh sưng còn vui vẻ?"

"Em vừa mới nghe bác sĩ Đường nói, anh ở Bạc gia tức giận đúng không?" Khúc Yên ngẩng mặt nhỏ trắng nõn nhìn hắn, "Em rất vui vẻ, anh có một chút quan tâm em."

Bạc Tư Yến cầm ngón tay cô bóp bóp trong lòng bàn tay: "Ngày đầu tiên làm bạn gái của anh liền bị người ta đánh, anh có thể không tức giận?"

Khúc Yên cười hì hì nói: "Không có việc gì, một chút cũng không đau."

"Đồ ngốc."

Bạc Tư Yến cúi người nhẹ nhàng hôn cô một cái, "Lúc nào cũng bởi vì anh mà bị thương."

"Em nói muốn bảo vệ anh mà." Khúc Yên nghiêm túc nói, "Em nói được làm được. Nếu như không làm được, em sẽ không dễ dàng hứa hẹn."

Ví dụ như việc kết hôn.

Ví dụ như việc ở cùng nhau cả một đời.

"Để anh xem một chút, vết đao trước đây khỏi hẳn chưa." Bạc Tư Yến vén áo cô, vải rơi xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết như ngọc.

Phía sau bả vai, vết thương đã kết vảy màu tím, lộ ra mười phần khó nhìn.

Giống như tờ giấy trắng có vết đen.

"Không được có lần sau." Hắn khom người, hôn một cái lên chỗ vết thương kết vảy, "Về sau đổi lại anh sẽ bảo hộ em."

"Ai ai, ngứa quá......" Khúc Yên sợ nhất là ngứa, vặn vẹo uốn éo, lầm bầm kháng nghị, "Nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải động thủ động cước!"

"Anh không có." Bạc Tư Yến cười nhẹ một tiếng, môi mỏng chuyển qua sau tai cô, "Nói chuyện mà thôi."

Sau tai mẫn cảm, má Khúc Yên trong nháy mắt đỏ lên.

Cô đưa tay đẩy hắn: "Anh đừng thế này, đây là bệnh viện......"

Bạc Tư Yến khẽ cắn vành tai xinh xắn: "Đã nói đêm nay muốn anh rất thảm mà?"

Khúc Yên nhớ tới lúc mình ở Bạc gia, đúng là đã nói câu nói này.

Cô đảo mắt, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cong môi: "Anh nhất định phải thử xem?"

"Tới thử."

"Vậy anh không nên hối hận a."

Mắt sáng kiều diễm của cô hiện lên sự ngang bướng.