Chương 40: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (40)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

"Anh rất yêu mẹ anh có phải không?" Khúc Yên nhẹ nhàng hỏi.

Nghe được mẹ hắn mặc dù lưu lạc phong trần nhưng nhất định rất yêu hắn.

"Ừ." Bạc Tư Yến tĩnh mịch đầy phức tạp, thật thấp mà nói, "Tính khí bà ấy không tốt, động một tí là đánh chửi, nhưng anh biết bà muốn anh sẽ trở nên thành công, tiếp tục hạ thấp mình mà kéo dài chút hơi tàn."

"Khổ cực cho anh rồi." Khúc Yên nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn hắn một cái, "Khổ cho A Yến nho nhỏ. Nếu như em tới sớm một chút thì tốt biết bao."

Bạc Tư Yến cũng không biết hàm nghĩa câu nói sau cùng của cô, thu lại cảm xúc u trầm, nhàn nhạt hỏi: "Hiện tại đã biết bạn trai em là hạng người gì. Hối hận không?"

"Sao lại hối hận? Mặc kệ quá khứ của anh có bao nhiêu tăm tối, thậm chí có nhiều dơ bẩn, em cũng không quan tâm."

"Vậy em quan tâm cái gì?"

Bạc Tư Yến hạ mắt nhìn cô.

Khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu nơi đáy mắt hắn, nho nhỏ, nhưng bộ dáng lại nghiêm túc như vậy.

"Em chỉ quan tâm anh bây giờ sống có hạnh phúc hay không."

Khúc Yên đưa tay ra vòng lấy eo gầy của hắn, môi anh đào từ môi hắn trượt xuống hôn một cái trên cằm.

"Em còn quan tâm anh ở em có thấy hạnh phúc hay không." Nụ hôn của cô chuyển qua cổ hắn.

"Từ nay về sau, em muốn anh được sống vui vẻ." Cô ôn nhu nói.

Bạc Tư Yến khẽ nhúc nhích, hầu kết khêu gợi rung động.

Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên đám hỏa liệt, cháy rừng rực, muốn đem cô hủy đi khắc vào tận xương tủy.

Nữ nhân này giống yêu tinh, chuẩn xác đem tâm hắn nắm trong tay.

"Nhưng nếu như anh không vui, em tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh ở chung với em." Khúc Yên bỗng nhiên rút ra.

Cô ngẩng khuôn mặt rạng rỡ, cười hì hì nhìn hắn.

Mắt hạnh tràn đầy vẻ xấu xa tinh nghịch.

"Đến bây giờ mới muốn lùi bước?" Bạc Tư Yến chế trụ sau lưng cô, bỗng nhiên kéo lại gần, "Muộn rồi."

Hai người sát vào nhau.

Cô cảm nhận được phản ứng của hắn.

Mặt Khúc Yên nóng lên: "Anh đừng làm loạn, giữa thanh thiên bạch nhật, trước công chúng......"

"Ai nói ban ngày lại không thể làm chuyện muốn làm?" Bạc Tư Yến cúi đầu cắn nhẹ tai cô, "Đi, anh đưa em về."

"Trở về...... Trở về nhà nào?" Cô ngây ngốc hỏi.

"Em nói xem?" Bạc Tư Yến trầm thấp cười ra tiếng.

Đồ ngốc này.

Lời tâm tình nói đến như thế.

Đến thời điểm muốn thực chiến mà lại bắt đầu rụt rè.

......

Rời khỏi khu dân nghèo, Bạc Tư Yến lái xe về biệt thự mà hắn ở một mình.

Khúc Yên bắt đầu có chút khẩn trương đứng lên.

"Nếu không thì, ngày khác?" Cô tính thăm dò nói.

Bạc Tư Yến cầm tay lái, liếc cô một cái, miễn cưỡng nhếch môi: "Ngày khác cái gì?"

"Ngày khác lại đến nhà anh."

"Đến nhà anh làm gì?"

Khúc Yên trầm mặc.

Người đàn ông này quá xấu xa, cố ý trêu đùa cô!

Cô khẽ hừ một tiếng, hất cằm lên, lớn tiếng nói: "Đến nhà anh làm --"

Bạc Tư Yến ẩn ẩn hiện lên ý cười, liếc cô : "Hả? Làm?"

Khúc Yên cong mắt: "Nấu cơm."

Cô cười híp mắt nói, "Trù nghệ của em không tệ, ngày khác đến nhà anh nấu cơm cho anh ăn."

"Không hôm nào nữa, hôm nay đi."

Bạc Tư Yến đạp chân ga gia tốc.

Sau đó không lâu liền đến bên ngoài khu biệt thự.

Hắn còn chưa mở cửa đã trông thấy một chiếc xe con màu đen ở đằng xa dừng bên ngoài biệt thự.

Bạc Tư Yến nhíu nhíu mày.

Khúc Yên phát hiện hắn không vui, nghi ngờ: "Sao vậy? Đó là xe ai? Có người chờ anh sao?"

"Không có việc gì, anh tới xử lý."

Bạc Tư Yến xuống xe, một quản gia trung niên bước ra khỏi chiếc xe màu đen tiến lên cung cung kính kính nói: "Yến Thiếu, lão gia tử mời ngài trở về lão trạch một chuyến."

Bạc Tư Yến lạnh lùng nhíu mày: "Ông ấy có chuyện gì?"

Quản gia cung kính nói: "Lão gia tử biết ngài có bạn gái, mời ngài cùng cô ấy về nhà ăn cơm."

Bạc Tư Yến xì khẽ một tiếng.

Tin tức ngược lại linh thông.

Chỉ sợ không phải ăn cơm đơn giản như vậy.