Chương 29: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (29)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

"Anh không biết tôi đã thích anh từ năm anh mười tám tuổi." Khúc Yên nhẹ nhàng êm tai nói, "Năm tuổi trẻ đầy khí phách đó anh đột nhiên thích xe đua. Mỗi một lần anh xuất hiện ở bãi xe đua, tôi đều cảm thấy ánh sáng chiếu rọi trong tim."

"Tôi giấu diếm người trong nhà, vụиɠ ŧяộʍ đi bãi xe đua nhìn anh tranh tài, vì anh hò hét trợ uy. Anh thắng, tôi còn vui vẻ hơn so với anh."

"Về sau có một lần anh vô ý lật xe, gãy cẳng chân, đưa vào bệnh viện. Tôi khóc nức nở đi theo đằng sau xe cứu thương, chỉ sợ anh xảy ra chuyện."

"Đoạn thời gian anh nằm viện, mỗi ngày đều sẽ có một chùm hoa bách hợp anh thích nhất, anh còn nhớ rõ sao? Anh cho rằng là bệnh viện cao cấp an bài, nhưng lại không biết là tôi vì anh chú tâm chọn lựa......"

"Còn có sinh nhật 20 tuổi, anh nhận một món quá thần bí đúng không? Là quả bóng rổ mà ngôi sao cầu thủ anh thích nhất tự tay ký tên. Tôi hao tốn rất nhiều khí lực để có biện pháp lấy được......"

Khúc Yên từng chữ từng câu nhẹ nhàng mà đả động nhân tâm.

Bảy năm qua, tâm ý nguyên chủ sạch sẽ thuần khiết.

Chỉ là nguyên chủ trời sinh tính thẹn thùng, có chút hướng nội, không dám nhận mặt thổ lộ.

Nguyên chủ biết hai nhà muốn liên hôn thì không biết có bao nhiêu vui vẻ, vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, đêm tân hôn, cô liền muốn tỏ tình!

Nói cho hắn biết, cô yêu hắn ròng rã bảy năm!

Có thể nguyên chủ không ngờ tới, đêm tân hôn, Phó Đình Xuyên căn bản không về nhà, ở bên ngoài uống say không còn biết gì.

"Phó Đình Xuyên, những lời này, tôi đã sớm muốn nói cùng anh." Khúc Yên yếu ớt thở dài, "Nhưng bây giờ nói thì đã không còn ý nghĩa gì nữa."

"Không, làm sao lại không có ý nghĩa?" Phó Đình Xuyên bỗng nhiên tiến lên, cầm tay cô, trong mắt lóe lên sự xúc động cùng nồng nhiệt, "Trước kia là anh ngu ngốc, chưa tìm hiểu em thật kĩ. Khúc Yên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Ít nhất hãy cho nhau một cơ hội tìm hiểu."

"Dừng lại." Khúc Yên lắc đầu.

Nguyên chủ cũng không thể trở lại nữa.

Điều cô có thể làm cho nguyên chủ chính là xoa dịu oán niệm cùng ám ảnh trong linh hồn nguyên chủ, để nguyên chủ có thể yên ổn đầu thai.

"Chưa muộn, chúng ta còn chưa chính thức ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận." Trong lòng Phó Đình Xuyên dâng lên nhiệt huyết kích động, phảng phất về tới thời niên thiếu huyết khí phương cương, hắn gắt gao nắm lấy tay cô, "Khúc Yên, chúng ta thử một lần nhé! Chỉ một lần, được không?"

Khúc Yên nhíu mày, tay bị bóp đau: "Anh buông tay ra trước, nắm đau tôi ."

"Thật xin lỗi." Phó Đình Xuyên lập tức buông ra, nhướng lông mày anh tuấn, cười nói: "Ngày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò lần đầu, được không? Em muốn đi nơi nào? Anh dẫn em đi nhà hàng Tây nổi danh nhất trong thành ăn cơm có được không?"

Khúc Yên không muốn để ý đến hắn.

Người này, sao lại nghe không hiểu tiếng người thế?

Nhưng hệ thống còn chưa nhắc nhở cô nhiệm vụ hoàn thành, cô liền tạm thời đáp ứng trước a.

"Được, ngày mai lại nói. Anh đi nhanh một chút a, tôi muốn nghỉ ngơi." Cô đuổi người.

"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tối mai bảy giờ anh tới đón em." Phó Đình Xuyên nhìn cô một cái, bộ dáng cô buồn ngủ nhắm mắt xinh đẹp mà lười biếng.

Hắn thực sự là chưa bao giờ nhìn kỹ cô.

Thì ra cô đẹp như vậy.

Giống mèo, cũng giống hồ ly.

Phó Đình Xuyên lại nhìn cô một hồi, quan tâm mà giúp cô tắt đèn rồi mới quay người rời đi.

*

Khúc Yên ngủ đến hừng đông, đêm qua mỏi mệt, tinh thần phấn chấn dậy đi tắm.

Cô cũng không biết, tối hôm qua bên ngoài tiểu khu có một người đàn ông trên xe đua Maserati một mực chờ Phó Đình Xuyên đi ra mới rời khỏi.