Chương 28: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (28)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

Bạc Tư Yến híp mắt lại, ánh mắt đảo qua tay Phó Đình Xuyên, đáy mắt mang hàn khí chợt lóe lên.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy bàn tay của ai đó chướng mắt như vậy.

"Yến Thiếu, em nhớ anh đã nói một câu."

Khúc Yên nhìn Bạc Tư Yến, mắt hạnh kiều diễm hiện lên sự bướng bỉnh, "Anh nói, em ly hôn hay không thì có liên quan gì tới anh."

"Thì ra em nhớ kỹ cái này." Bạc Tư Yến bỗng nhiên nhếch môi cười.

Ra là chờ để ' trả thù ' hắn.

"Ừm, em nhớ rất kĩ."

Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn, biểu thị không phục, "Em chỉ muốn xem, đến cùng là có liên quan hay không."

Cô nói xong liền quay người.

Không chút lưu tình nhốt Bạc Tư Yến ở ngoài cửa.

......

Trong phòng chỉ còn lại Khúc Yên và Phó Đình Xuyên.

Trên thân Khúc Yên còn khoác âu phục người đàn ông khác.

Phó Đình Xuyên đưa tay thay cô cởi xuống, không vui nói: "Muộn như vậy, em đã đi đâu?"

Khúc Yên không muốn phản ứng với hắn, miễn cưỡng nói: "Đây là vấn đề anh có tư cách quan tâm sao?"

"Bởi vì chúng ta chưa chính thức ly hôn, em vẫn là bà Phó. Nếu như em làm ra chuyện có hại danh tiếng sẽ bôi nhọ Phó gia!"

"A...... Thì ra anh quan tâm cái này?"

Khúc Yên lười biếng nhìn hắn một cái, mất hết cả hứng, đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống.

Cô bị trói lại một đoạn thời gian, có chút mệt mỏi.

"Quần áo của em......"

Phó Đình Xuyên phát hiện cổ áo của cô bị xé rách, thoạt nhìn như bị người ta cứng rắn xé, sắc mặt đột biến, "Em và Yến Thiếu?"

"Phó Đình Xuyên." Khúc Yên thở dài, "Xin anh đừng tự bổ não. Quần áo tôi là bị bọn cướp xé rách, Yến Thiếu đã cứu tôi."

"Bọn cướp? Em bị bắt cóc?!" Phó Đình Xuyên giật mình.

"Miệng anh từng nói tôi là bà Phó, vậy mà ngay cả tôi bị người ta bắt cóc, chuyện lớn như vậy, anh cũng không biết. Anh quan tâm tới tôi sao?"

Một câu cuối cùng, Khúc Yên thay nguyên chủ hỏi.

Nguyên chủ một mực thương tâm không cam lòng, cô ấy hiền lành nghe lời làm một người vợ biết làm tất cả mọi chuyện.

Dâng lên một lòng ngưỡng mộ thật tình, nhưng vì sao cho tới bây giờ hắn đều không nhìn thấy, không cảm giác được?

"Anh......" Phó Đình Xuyên trì trệ, trả lời không được.

Quả thật cho tới bây giờ hắn chưa từng quan tâm tới cô.

Hắn không cam lòng việc hôn nhân của mình bị coi như canh bạc, không cam lòng chính mình mãi mãi không cách nào cưới một nữ nhân mình thực sự yêu thương.

Loại cảm giác bị trói buộc cưỡng chế làm hắn ngạt thở.

Có lẽ hắn có mấy phần giận lây đến Khúc Yên, trách cô trước đây không cự tuyệt việc hai nhà thông gia.

Nhưng chính hắn làm sao có dũng khí cự tuyệt gia tộc an bài?

"Tôi mệt rồi, anh đi đi."

Khúc Yên cuộn tròn trên ghế sa lon mềm mại, tiện tay kéo một đầu tấm thảm đắp lên, "Ngày mai tôi sẽ tìm người thay khóa cửa, anh không cần tự tiện tìm tôi."

"Khúc Yên." Phó Đình Xuyên cúi đầu nhìn cô, "Hôm nay anh ở chỗ này chờ em rất lâu."

"Thì sao?"

"Chờ em, anh nghĩ rất nhiều."

Hắn trầm thấp, chậm rãi nói, "Có thể, chúng ta có thể bắt đầu lại. Lúc trước anh đối với em có thành kiến, em có lẽ cũng không phải nữ nhân như anh tưởng tượng."

Khúc Yên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh nói quá buồn cười. Chẳng lẽ anh cho rằng anh muốn vứt bỏ liền vứt bỏ, chờ khi anh muốn cầm lại liền có thể tiện tay cầm lại? Tôi cũng không phải đồ vật. Tôi là người, có máu có thịt, biết khóc biết cười."

Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt kiều diễm vô cùng bình tĩnh, không có phẫn nộ trào phúng, cũng rất nghiêm túc.

Cô nói tiếp, "Anh quả thật không biết tôi là kiểu nữ nhân gì. Anh không biết tôi biết đánh đàn dương cầm, biết hội họa, nấu được món ngon, tại thời điểm anh xã giao uống say trở về, tôi sẽ lặng lẽ nấu canh giải rượu. Mỗi một bộ quần áo trong tủ anh cũng là tôi tự tay ủi."

Những thứ này đều là nguyên chủ trả giá.

Phó Đình Xuyên từ trước tới giờ chưa từng trông thấy.

Khúc Yên muốn để hắn biết, hắn đã mất đi cái gì.