Chương 28: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

"Cái gì?!"

Cố lão gia tử suýt nữa nhảy dựng ra khỏi ghế, ông chỉ vào Lạc Thanh Hoan mà giận đến nỗi râu ria cũng run lên, "Cô, cô sao có thể làm như vậy..."

"Tôi không biết xấu hổ đúng không? A Thành cũng nói giống ngài...", cô tự giễu mà cười cười, "Cố gia gia ngài yên tâm, tôi với hắn chưa xảy ra chuyện gì cả."

Lông mày Cố Thành như nhảy dựng lên, trước mắt lại hiện ra hình ảnh diễm lệ tuyệt luân kia.

Làn da ngọc trắng như tuyết, mềm mịn như đậu hủ non, đôi gò bồng đào vô cùng vừa tay, giống như vừa nhẹ nhàng bóp một cái là có thể bóp ra nước.

Cái đoạn "gò bồng đào...ra nước" không biết edit đúng không nữa :>

Đôi chân thon thả cân đối trượt lên trượt xuống khiến người ta khó mà kìm lòng được, khóe miệng anh đào nhỏ nhắn kêu ra những tiếng rêи rỉ như khóc, khiến người ta nhịn không được càng muốn xâm phạm, càng đừng nói ánh mắt say xỉn mê ly kia, thật đúng là câu hồn nhϊế͙p͙ phách.

"Đáng chết!" Chỉ cần suy nghĩ lung tung, sự xúc động lại càng dâng lên trong lòng hắn, hắn cố gắng lắc đầu nguầy nguậy để rũ bỏ những cái suy nghĩ lệch lạc đó ra khỏi đầu, tập trung trở lại nhìn vào màn hình.

Trong màn hình, Lạc Thanh Hoan đang phải ngừng lại để sắp xếp cảm xúc của chính mình, rồi cô mới tiếp tục nói tiếp: "Lúc ấy tôi đúng thật là không cam lòng, tại sao tôi vì A Thành trả giá nhiều như vậy, kết quả là lại bị nữ nhân khác đoạt mất, cho nên tôi muốn phá hoại bọn họ, cướp A Thành trở về!"

Nói tới đây, giọng điệu phẫn uất của cô trở nên thay đổi, tràn ngập ưu thương, "Tuy vậy, khi A Thành nói ra những lời này, tôi đã biết là tôi sai rồi. Tôi không thể làm dấy bẩn tình cảm giữa hai chúng tôi nữa, đây là ký ức quý giá nhất của tôi, nên trong những phút cuối cùng, tôi đã đẩy anh ấy ra..."

Khi nghe một người không chút nào giấu diếm mà nói ra những âm mưu của mình, đem những suy nghĩ xấu xa nhất trong nội tâm của mình đưa ra ngoài ánh sáng, người nghe đều sẽ tin tất cả. Bởi vì bọn họ biết, sẽ không có người ngu xuẩn như vậy.

Nhưng Lạc Thanh Hoan, lại cố tình đi theo con đường tự dìm thuyền của mình xuống như vậy.

Cố Thành cũng nhớ tới, buổi sáng cô ấy thật ra đã bị đá vào chân, nên hắn càng tin vào cách nói này. Hóa ra Vãn Vãn cô ấy đã chịu đυ.ng nhiều thứ như vậy, mà hắn cái gì cũng đều không biết, hắn lại không biết gì mà nói những lời ác độc với cô ấy, đúng là không nên!

Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hối hận, nghĩ đến những gì Tần Hướng Vãn đã làm cho hắn nhiều năm như vậy, hắn càng cảm thấy thêm tội lỗi.

"Ha... Kìm chế lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể nói tất cả những lời này ra...", Lạc Thanh Hoan như trút được gánh nặng mà cười thở phào một hơi, "Chỉ là tôi đã lãng phí thời gian quý báu của Cố gia gia rồi, xin hãy thứ lỗi cho tôi."

Cố lão gia tử vừa định nói gì đó, lại bị lời của cô đánh gãy "Cố gia gia, ngài cũng không cần nói gì cả, vì lợi ích của A Thành, ngài chỉ là không biết việc này nên mới vậy, tôi...."

Cô chua xót nỗ lực nở ra một nụ cười, "Tôi biết rằng Lâm tiểu thư đã hiểu lầm rất sâu với tôi, và tôi cũng không muốn để hai người họ phải hiểu lầm nhau thêm nữa, hy vọng khi ngài nhận tấm chi phiếu này, sau này có thể bảo vệ bí mật này giúp tôi. Hơn nữa tôi cũng sắp phải đi rồi, về sau cũng không trở về nữa, lời này coi như là lời tạm biệt đi, chúc ngài bảo trọng."

Lạc Thanh Hoan cúi đầu chào ông rồi vội vã rời đi mà không thèm quay đầu lại, để lại Cố lão gia gia ngồi đó từ từ tiêu hóa hàng loạt tin tức nghiêm trọng này, một lát sau, ông mới nhớ tới việc phái người đi cẩn thận tra lại những tin tức ấy.

Không cần giám sát, Lạc Thanh Hoan cũng biết những người đi điều tra này, chắc chắn sẽ nói những gì hoàn toàn ăn khớp với những lời mà cô đã nói.

Thực ra sau khi ông ngoại của Cố Thành qua đời, một người đã chết cũng không thể sống lại để giằng cô với cô được, nếu Cố lão gia tử và Cố Thành muốn khảo chứng, việc làm được nhiều nhất là cũng chỉ có thể đi tra tình trình tài chính năm đó của ông ta, nhưng cô đã sớm lợi dụng trình độ hacker cao siêu của mình đem những tin đó bóp méo đi.

Những gì các người tra được chính là những gì mà tôi muốn các người thấy. Khóe miệng Lạc Thanh Hoan gợi lên một nụ cười tự tin.