Chương 27: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

"Hừ", Cố lão gia tử lại không cho là đúng, "Đừng nói đỡ cho ông ta"

Lạc Thanh Hoan bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, chậm rãi kể lại chuyện năm đó, "Ông ấy đã nói với tôi rằng, tình thế Cố gia ngiêm túc như vậy, nếu A Thành không có ý chí chiến đấu, đến một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác diệt trừ, anh ấy lúc đấy vẫn chưa biết nhiều, không bằng chiến đấy một chút, cho nên, ông ấy muốn bức A Thành một phen, để anh ấy phát huy được hết tiềm lực của mình, có cơ hội chiếm lĩnh vận mệnh chúa tể của mình."

Nói tới đây, cô dừng một chút, tự giễu nói: "Kỳ thật có rất nhiều cách để A Thành cháy lên ý chí chiến đấu, nhưng chỉ trách lúc ấy tôi còn trẻ và ngây thơ, tự cho rằng mình chính là hết thảy của A Thành, nghĩ rằng nếu tôi làm bộ thích những người quyền thế khác, có thể kϊƈɦ thích được hắn, nên tôi mới làm như vậy."

Chỗ này tui cười ẻ bà nữ chính :>

Cố Thành đứng trước màn hình, nhìn Lạc Thanh Hoan bên trong lã chã chực khóc, đôi mắt nhấp nháy dữ dội.

Đến tận đây, tất cả mọi chuyện không nghĩ tới, xâu chuỗi lại, đã trở thành lời giải thích tốt nhất.

Tại sao cô lại không từ mà biệt, tại sao cô lại luôn giữ cái vòng cổ kia, tại sao cô lại nói những điều ấy trước chiếc xích đu đã bị hỏng...

Cho nên, Vãn Vãn cũng không phải quyến luyến cái thứ gọi là quyền thế, khinh thường hắn nên mới rời đi, cô chính là bởi vì yêu hắn, hơn nữa vẫn yêu hắn tới bây giờ? Nội tâm Cố Thành kịch liệt rung động, và hạt giống luôn ngủ yên ở nơi sâu nhất trong trái tim hắn, đột nhiên đã sống lại.

Cố lão gia tử nghe xong lời này, nội tâm cũng dao động không ít, chính ông năm đó cũng không phải không nghĩ tới cách giúp A Thành tỉnh lại, nhưng trước sau ông vẫn không thể nhẫn tâm như vậy, lão nhân kia vẫn luôn luôn nhẫn tâm hơn ông, nên làm ra chuyện đấy cũng không có gì lạ.

Bất quá ông vẫn là có chút hoài nghi, Tần Hướng Vãn tại sao không sớm cũng không muộn, cố tình trở về ngay lúc này, còn cố ý nói với ông chuyện này?

Cũng trùng hợp quá đi.

"Vậy cô hiện tại đây..." Ông cầm tờ chi phiếu với hợp đồng, vẻ mặt phòng bị.

Cô đã biết tên cáo già này sẽ không dễ qua mặt như vậy rồi.

Lạc Thanh Hoan lau khô nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn hai thứ đó rồi mỉm cười nói: "Nhìn thấy A Thành bây giờ, đúng như lời của ông ấy, trở thành một người rất thành công, tôi cảm thấy vô cùng vui. Hơn nữa mấy năm nay vì để đuổi kịp anh ấy, tôi cũng đã học được rất nhiều, Cố gia gia ngài yên tâm, số tiền này là do tôi dựa vào bản thân mà kiếm được."

Cô kiêu ngạo tự hào, cả người như toát ra một thứ ánh sáng, làm Cố Thành không có cách nào rời tầm mắt.

"Mấy năm nay khi tôi nghĩ đến chuyện này, lại cảm thấy có lỗi với A Thành, cho nên hôm nay tôi đem chi phiếu trở về cũng không có ý khác, chỉ là không muốn mang thêm gánh nặng này nữa."

Lời này vô cùng hợp tình hợp lý, không thể tìm được cái gì xấu. Cố lão gia tử đang nghĩ ngợi nên giải quyết việc này như thế nào, Lạc Thanh Hoan lại mở lời trước, "Cố gia gia ngài lúc nãy nói có thể đáp ứng tôi một việc, tôi bây giờ đã nghĩ kỹ rồi."

Biểu tình của ông nháy mắt nghiêm túc, "Cô không được đánh chủ ý trêи người A Thành, còn nữa..."

"Cố gia gia ngài yên tâm", Trêи gương mặt Lạc Thanh Hoan mang theo vài phần bất đắc dĩ, đánh gãy lời ông nói, "Tôi muốn xin Cố gia gia giữ bí mật này giúp tôi. Tôi có thể thấy A Thành sống tốt là được rồi, không muốn quấy rầy cuộc sống an ổn bây giờ của anh ấy."

Vẻ mặt Cố lão gia tử đầy kinh ngạc, cô đã chịu từ bỏ?

Như là nhìn ra câu hỏi trong lòng ông, Lạc Thanh Hoan sầu thảm cười, "Kỳ thật không lừa dối Cố gia gia nữa, tôi không cam lòng, tôi thậm chí đã hạ dược A Thành!"