Cái tát lần này dùng sức rất nhiều, cả người Lâm Nhân Nhân đều bị hất văng sang một bên, cứng đờ tại chỗ. Qua một lúc lâu, cô ta mới tỉnh thần, từ từ quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người đánh cô ta, vẻ mặt đầy khó tin.
"A Thành?" Cô ta cảm giác chính mình đã sức cùng lực kiệt khi gọi cái tên ấy lên
Rõ ràng quen thuộc như vậy, nhưng giờ phút này lại xa lạ tới cực điểm.
Kể từ ngày bọn họ gặp nhau, Cố Thành vẫn luôn chăm sóc cô ta rất tốt, những lời nặng nề cũng chưa có nói nửa câu, bây giờ cư nhiên lại vì Tần Hướng Vãn đánh cô ta?
Cố Thành nhìn tay của mình mà cũng có chút kinh ngạc, hắn hiểu Lâm Nhân Nhân, biết cô chỉ là biết sao nói vậy, cũng không có ác ý, nhưng hắn lại không kiềm chế được mà giơ tay đánh cô ấy?
Là do những lời cô vừa nói sao? Sẽ không, hắn tại sao lại để ý đến chuyện của Tần Hướng Vãn được? Hắn không dám nghĩ sâu.
Lâm Nhân Nhân không thể tin được mà nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, thấy hắn còn không có ý muốn xin lỗi, cô ta không nhịn được mà che mặt khóc lóc chạy ra bên ngoài.
Cố Thành như vừa tỉnh mộng, vội vàng muốn đi đến ôm Lâm Nhâm Nhâm giải thích, nhưng lại có một người giành trước một bước, chắn phía trước hắn, kéo lại tay của Lâm Nhân Nhân.
Tần Hướng Vãn?
"Tôi nghĩ là có hiểu lầm trong chuyện này" Nếu một cái tát này đánh xuống, Lạc Thanh Hoan đương nhiên sẽ không để hắn có cơ hội cứu vãn, cô phải ngăn chặn việc hai người họ có cơ hội hòa giải, cưỡng ép can thiệp.
Muốn diễn cảnh rưng rưng nước mắt chạy đi chờ người khác tới an ủi sao? XIn lỗi, có chị ở đây, cô chỉ có thể là vai phụ.
Lâm Nhân Nhân dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực của đối thủ quá lớn, nên cô ta chỉ có thể hét lên, "Cô buông tôi ra!"
"Chờ sau khi tôi nói xong, tôi sẽ buông tay", Lạc Thanh Hoan nhìn sắc mặt cô ta đỏ lên như một trò hề, sao cô dễ buông tay được, "Nếu Lâm tiểu thư đã nói đến chuyện này, tôi hôm nay cũng sẽ nói rõ. Đúng vậy, trước đây tôi với Cố Thành từng có mối quan hệ tình cảm..."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ ra biểu tình rõ ràng, vểnh tai lên để nghe, chẳng lẽ đôi tình địch này sẽ xé nhau ngay tại chỗ?
Vẻ mặt của Cố Thành không hề đồng ý, cho rằng cô đang muốn kϊƈɦ thích Lâm Nhân Nhân, hắn vừa định lên tiếng đánh gãy, liền thấy Lạc Thanh Hoan vẻ mặt thành khẩn nói: "Tuy nhiên, dù trước đó chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cũng đã kết thúc rồi."
"Ha!" Lâm Nhân Nhân cũng sẽ không tin, Cố Thành là nam nhân chất lượng tốt như vậy, sao có thể có nữ nhân vứt bỏ, "Kiểu lời nói khách sáo này ai cũng sẽ nói được!"
Thấy cô ta không dao động, Lạc Thanh Hoan hít sâu một hơi, giống như là đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ: "Vậy, tôi Tần Hướng Vãn ở đây thề với trời, từ giờ phút này, tôi sẽ không bao giờ chủ động tiếp xúc tình cảm gì với Cố Thành nữa, nếu như có phạm phải, thiên lôi sẽ đánh xuống! Không chết tử tế được! Tất cả mọi người đang ngồi ở đây có thể chứng kiến."
Nhưng nếu Cố Thành có ý với tôi, tôi đây cũng không có cách.
Nói xong, cô cũng mặc kệ mọi người phản ứng như thế nào, ném tay Lâm Nhân Nhân ra, nâng Cố lão gia tử lên tầng.
Hện trường buổi tiệc một mảnh yên tĩnh, lời thề độc của Lạc Thanh Hoan quá mức nghiêm túc, từng lời nói đều văng vẳng bên tai một cách mạnh mẽ, khiến mọi người không thể không tin.
Sắc mặt Lâm Nhân Nhân có chút cải thiện, mặc kệ là thật hay giả, lời này của cô cũng có lợi cho cô ta, nếu tiện nhân Tần Hướng Vãn sau này còn dính đến Cố Thành, thì cẩn thận kẻo nhỡ chết đuối!
Có Tần Hướng Vãn lui bước, cô ta cảm thấy mình đánh thắng trận, vừa định đắc ý, liền phát hiện tình cảnh xấu hổ của mình, cô ta vừa bị Cố Thành cho một cái tát, sao có thể quên được!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương