Chương 15

Mỗi ngày ta đều chăm chỉ làm việc.

Thời gian mỗi ngày của ta cũng được ta sắp xếp kín mít.

Đào đất, luyện pháp thuật, luyện sương hoa, nuôi cóc tuyết.

Đọc sách, làm đồ ăn vặt, pha trà, ăn hạt dưa, làm trái cây sấy khô.

Ta đã từ chối nhận những Tiên tỳ do Thiên đế và Thiên hậu ban tặng,vẫn chọn sống cuộc sống nhàn nhã trồng trọt và trồng hoa.

Ta là con gái của Hoa thần , vườn hoa của ta đương nhiên là nơi đẹp nhất thế giới.

Dưới sự hướng dẫn của Đông Trạch ngày này qua ngày khác, bài tập về nhà của ta vẫn đáp ứng về mọi mặt.

Đông Trạch nói, nếu ta cứ tỏ ra quá mạnh mẽ, điều đó sẽ chỉ gây rắc rối cho ta.

Thà giấu đi thiên phú của mình chờ đợi thời cơ, khi thời cơ tới hãy bộc lộ ra.

Ta hiểu.

Vậy nên ta đã chăm chỉ tập luyện khi ở nhà và thể hiện tư chất tầm thường ở thần điện.

Ngày hôm đó là sinh nhật của ta, cũng là sinh nhật của Linh Dung.

Ta nhìn bầu trời của Thượng Thanh thần vực ngập ánh sáng huy hoàng, những đám mây lành toả ra ánh sáng rực rỡ, phượng hoàng dẫn đầu hàng ngàn tộc viên, trình diễn màn bách điểu triều phượng, bay vòng tròn trong chín ngày, hát chúc mừng sinh nhật nàng ta.

Nhạc thần và Vũ thần ngàn năm mới thấy một lần đang bồng bềnh chìm trong biển mây, cất lời ca hát.

Ta đào ra rượu hoa đào mà ta đã chôn dưới gốc cây đào khi lần đầu tiên đến Thượng Thanh Thần Vực.

Nó được ủ từ những bông hoa và trái ngọt đầu tiên của cây đào này.

Chỉ trong nháy mắt, dưới sự chăm sóc cẩn thận của ta, cái cây này đã phát triển cao chót vót.

Đông Trạch lại đến khu vườn của ta.

"Mọi người đều đi dự tiệc sinh nhật của Linh Dung rồi, sao người còn ở đây? Ta không biết người đến nên đã không chuẩn bị trà."

Vâng, có lẽ đó là thiên ý.

Dù ta hơn Linh Dung cả trăm tuổi nhưng sinh nhật của chúng ta lại vào cùng một ngày.

Mọi người từ khắp nơi trên Tiên giới đến chúc mừng sinh nhật Linh Dung công chúa, nhưng không ai biết rằng hôm nay cũng là sinh nhật của ta.

"Nếu nàng không có trà, rượu cũng được."

Chàng nhẹ nhàng nói với ta rồi phi thân lên cây một cách duyên dáng, nhận lấy rượu từ tay ta với một nụ cười.

Sau đó, một bộ khay rượu bằng bạch ngọc được biến hoá ra trên tay chàng.

"Rượu có tác dụng giải khát nhưng lại dễ bị quá liều. Để ta thử uống một ngụm trước đã, … à … có hương vị độc đáo."

Ta cười: “Được rồi, chúng ta đang uống rượu, sao chúng ta không ăn thêm một vài món ăn? Ta sẽ lấy một ít.”

Ta bày những quả đào vừa ngâm mật ong ra, vỗ nhẹ hai quả dưa chuột, nắm một nắm hạt dưa đã tẩm gia vị rồi lại bay lên cây.

Ta nhìn những con đom đóm và cầu vồng bay ở phía xa, lắng nghe tiếng hát của Nhạc thần và Vũ thần, coi như chúng đang chúc mừng sinh nhật ta đi.

Sinh nhật năm nay thật đặc biệt với ta.

Trong ký ức của ta, ngoại trừ khi có mẫu thân ở bên, tất cả thời gian còn lại ta đều ở một mình.

Nhưng năm nay thì khác…

"Đông Trạch Thần Quân, sư phụ của ta! Ta kính người chén này! Người thật sự là sư phụ tốt nhất trên đời, là người hiền lành tốt bụng nhất trên đời. Tại sao người lại tốt với ta như vậy? Mọi người đều nói ta là đồ xấu xa, gọi ta là một con quái vật. Ngay cả phụ hoàng của ta cũng không thèm nhìn ta. Chỉ có người…”

Đông Trạch khẽ mỉm cười, sờ đầu ta, đưa cho ta một chiếc hộp: "Chúc mừng sinh nhật, Thẩm Quân Tuyết. Làm sao nàng có thể xấu xí được? Đôi mắt của nàng là đôi mắt trong suốt nhất mà ta từng thấy trong mấy vạn năm cuộc đời."

Ta mở hộp, trong đó thấy một chiếc trâm cài tóc hình hoa và dây leo được chạm khắc bằng ngọc bích.

"Đây là lần đầu tiên ta làm lễ vật tặng cho phụ nữ, có chút thô sơ, hi vọng nàng sẽ không ghét bỏ."

Ta nhìn Đông Trạch, đôi mắt chàng như bao trùm tất cả các vì sao và biển cả trên thế giới, đẹp đến mức ta không thể rời mắt.

Nước mắt lăn dài trên mặt ta.

Làn da với những giọt nước mắt chảy xuống có màu hồng và trắng…